Chương 422 Tránh khỏi loạn thế, hồng trần ngộ đao (1)
Dưới vách núi lẻ loi, mấy thân ảnh mặc liên bào đang qua lại như thoi đưa trong rừng cành lá sum xuê lục, đang tìm kiếm gì đó nhưng dường như không thu hoạch được gì...
Thật lâu sau, một người kinh hô: "Mau tới đây xem!"
Mấy thân ảnh xung quanh vội bay qua, vây quanh người nọ.
"Bí binh và Hứa Thịnh mất tích, có tìm được không?"
"Không có, các ngươi nhìn chỗ này đi."
Đệ tử Liên giáo chỉ vào một mảnh đất trống rỗng.
Ở dưới vách núi, thổ địa như này rất thường thấy, ẩm ướt và mang theo mùi thực vật hư thối. Cộng thêm bởi vì thiếu ánh sáng nên bốc lên mùi nấm mốc nhàn nhạt, nhưng lúc này vài tên đệ tử đều đã nhìn ra được manh mối.
Trên đất này còn có vết máu, trong đất còn có bã thịt vỡ nát và vải rách bị nghiền nát đến cực hạn, còn có một ít vụn xương .
Nhóm đệ tử Liên giáo đến đây tìm kiếm Thanh Liên bí binh và thi thể Hứa Thịnh đều lâm vào trầm mặc, một ý niệm không tốt hiện lên trong đầu bọn họ.
"Tất cả đều bị giết? Sau đó bị băm thành như vậy?"
"Đây là nội địa của Liên giáo chúng ta... Có ai giết người xong còn băm thi thể thành như vậy? Chẳng phải là làm chuyện không công sao?"
"Cũng đúng."
"Trừ khi... Trừ phi sau một kích của người nọ, những Thanh Liên bí binh này không thể thừa nhận lực lượng của hắn cho nên mới nổ thành huyết vụ."
Đệ tử Liên giáo đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, bọn họ nhìn quanh khu rừng âm u này, giống như trong rừng cất giấu một quái vật thần bí đang chọn người đi săn.
"Bẩm báo cho trưởng lão đi, chuyện này chúng ta không xử lý được."...
Ong...
Ong ong ong...
Ong...
Trường đao lưỡi xanh bị lực lượng ảnh hưởng mà phát ra tiếng ong ong như ong mật bay trong không khí.
Nhưng đây không phải là một con ong mà là rất nhiều con ong.
Dần dần, những tiếng ong mật này đều biến mất, nhưng chung quanh trường đao lưỡi xanh lại ảo hóa một tầng ám quang mông lung mờ mịt, đây là một loại chấn động tần số siêu cao khủng bố.
Một giây sau, chấn động lại yên tĩnh.
Lý Nguyên thu hồi đao, chống má suy tư trạng thái ngũ phẩm của mình.
Lục phẩm, về mặt lực lượng chính là ảnh huyết thành cát; về phương thức vận chuyển thì là quan tưởng thu được "lục chủng", võ kỹ từ đây mà sinh.
Ngũ phẩm, về mặt lực lượng là ảnh huyết nâng cấp thành — cực dương chi huyết, hoặc là nói nguyên huyết; về phương thức vận chuyển thì là "tổ lục hoàn chỉnh".
Tổ lục, lục chủng, nói trắng ra là loại ý niệm đặc thù có thể điều khiển ảnh huyết của bản thân.
Cho nên lục phẩm khi vận dụng lực lượng, tâm cảnh sẽ thay đổi.
Cho nên tại ngũ phẩm, ba loại lục chủng hợp nhất và kết hợp với bản thân, từ đó hình thành một cái nhân cách mới là điều rất bình thường.
Chỉ có điều đối với người tu hành bình thường, tổ lục này được cố định trong trái tim. Cho nên bọn họ sẽ sinh ra nhân cách tự cảm giác hoàn mỹ, giống như Cảnh Thủy Hương vậy.
Loại nhân cách này có thể áp chế nhân cách ban đầu của bọn họ, khiến cho nhân cách ban đầu rơi vào ngủ say, chờ đến tứ phẩm nó lại xuất hiện.
Nhưng Lý Nguyên lại không cần đối mặt với vấn đề như vậy, bởi vì tổ lục của hắn nằm ở ngoài trái tim, hơn nữa dường như sẽ không bao giờ hoàn chỉnh và vượt xa sự hoàn chỉnh của các tổ lục khác.
"Tướng công, chàng lĩnh ngộ thế nào rồi?"
Diêm nương tử thấy hắn nghỉ ngơi, tùy ý hỏi một câu.
Lý Nguyên thu hồi đao, cắm lại sau lưng nói: "Tạm được, sức mạnh của ta dường như có liên quan đến chấn động. Chấn động này có thể giúp ta bỏ qua phòng thủ của đối phương và trực tiếp sử dụng chấn động trên lưỡi dao để tan vỡ đối phương.
Không chỉ chém nát áo giáp phòng ngự mà còn có thể chấn động huyết dịch và huyết nhục trong thân thể đối phương thành từng hạt nhỏ vụn...
Nói tóm lại, ta chém một đao, người khác sẽ nổ thành huyết vụ, y phục cũng sẽ triệt để nát tươm."
Qua lần thực chiến nho nhỏ này, Lý Nguyên càng hiểu rõ hơn về đặc thù lực lượng của mình.
Bản chất của lực lượng này không phải là "bỏ qua phòng ngự" mà là chấn động.
Khi hắn ấn tổ lục vào trái tim, trên đao sẽ hiện ra một loại "lực chấn động nhanh đến mức gần như đứng yên", cho nên chém bất cứ cái gì cũng cực kỳ bóng loáng.
Nếu đã hiểu rõ được tổ lục và đặc tính lực lượng của bản thân, Lý Nguyên liền tìm giấy bút, bắt đầu suy nghĩ làm sao để viết "pháp môn tu luyện của ngũ phẩm".
Đương nhiên, pháp môn này viết xong cũng sẽ không đưa qua cho Liên giáo, mà là để sau này có thời cơ thích hợp hắn sẽ dùng để bồi dưỡng đệ tử.
"Những người sáng tạo công pháp khác bị giới hạn bởi bản thân nên chỉ có thể sáng tạo ra tổ lục ba lục chủng.
Điểm này, ít nhất từ công pháp Thần Mộc Điện có thể thấy được.
Trong một số ghi chép mà ta thấy ở Thần Mộc Điện Đằng Các, bên trong dường như cũng đề cập tới tổ lục của thế lực khác đều là tổ lục ba lục chủng.
Nhưng ta... Tuy rằng cũng chỉ sáng tạo ra ba lục chủng.
Nhưng ba chủng này lại cực kỳ cổ quái.
Chúng không phải là hạt giống hoàn chỉnh mà là giống như một vật dẫn.
Mỗi người tu hành đều có thể sáng tạo ra lục chủng thuộc về chính bọn họ.
Cho nên tổ lục của ta là tổ lục vô tận lục chủng.
Không... Có thể có giới hạn, nhưng bây giờ ta vẫn chưa nhìn thấy."
Lý Nguyên cắn đầu bút, suy tư.
"Như vậy, phải chăng vào lúc đệ tử của ta đột phá ngũ phẩm, cũng không bị giới hạn ở tổ lục ba lục chủng mà có thể trở thành tổ lục bốn lục chủng, thậm chí là mười lục chủng?"
"Chắc chắn là được."
"Nhưng đệ tử của ta chắc chắn sẽ khác với ta.
Tổ lục của ta nằm ở bên ngoài trái tim, mặc dù bên trong tổ lục ẩn chứa nhiều ý chí hỗn loạn, nhưng chỉ có lúc ta sử dụng thì chúng mới ảnh hưởng đến ta.
Nhưng đệ tử của ta, tổ lục của bọn họ lại ở trong trái tim, cho nên họ luôn phải chịu đựng ý chí hỗn loạn này.
Nếu không có gì bất ngờ, tất cả bọn họ đều sẽ phát điên."
Lý Nguyên khổ não xoa đầu, cảm thấy con đường truyền thừa của mình sắp đứt đoạn.
Công pháp của hắn là lừa người...
Người khác căn bản không học được!
"Tại sao lại như vậy?"
Lý Nguyên nghĩ đến cảm giác hỗn độn trong tổ lục, đột nhiên có một suy đoán.
"Chẳng lẽ là bởi vì ta dùng thơ trước khi xuyên không để sáng tạo quan tưởng đồ, hoặc là nói ta là người xuyên việt? Điều này khiến cho lực lượng của ta tại vũ trụ này có đặc tính từ ngoại vực, từ đó trở nên hỗn độn?
Chỉ là thơ thôi mà... tại sao lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ còn có nhân quả huyền bí nào sao?
Lý Nguyên lắc đầu.
Chuyện này chỉ là đoán mò, nhưng quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Hắn phát hiện hắn quả thật là lừa người.
Công pháp này là cái hố, là một môn công pháp ngoại trừ hắn, những người khác càng luyện sẽ càng điên...
"Nhưng ta có thể nghĩ biện pháp phối hợp với pháp môn thanh tâm ổn định tâm thần nào đó, chỉ cần trong lòng yên tĩnh là có thể vận dụng lực lượng mạnh hơn."
"Nhưng pháp môn thanh tâm phù hợp với công pháp của ta, kiếm đâu ra?"
Lúc này Lý Nguyên đã đạt tới cấp độ ngũ phẩm đại viên mãn, hắn vừa sửa sang lại pháp môn tu hành ngũ phẩm, lại vừa suy nghĩ đao kỹ phối hợp ngũ phẩm.
Nói thật, chỉ cần ấn tổ lục vào trái tim khiến cho lưỡi dao chấn động đã là một loại đao kỹ kinh khủng rồi.
Nhưng Lý Nguyên cảm thấy còn chưa đủ.
Hắn lại lâm vào trạng thái khổ não truy cầu đao kỹ.
Ban ngày vừa đi vừa nghĩ.
Buổi tối ôm bà nương đi ngủ cũng nghĩ.
Điều này làm cho Diêm nương tử có khi còn cảm nhận được tần suất đao pháp của hắn, nên cô rất không biết nói gì.
Về phần phân tranh giữa Liên giáo và Ngũ Hành thế lực, Lý Nguyên không đi nữa.
Thứ nhất, mức độ hỗn loạn ở bên kia đang gia tăng, nguy hiểm cũng ngày càng tăng, ngoại trừ không đích thân ra tay, hắn tạm thời đã làm hết khả năng của mình, không cần thiết phải tiếp tay làm việc xấu;