← Quay lại trang sách

Chương 421 Tổ lục trưởng thành không có giới hạn, mặt tối của Lý Nguyên (3)

Lùi lại!"

"Tất cả lùi lại!"

Mà Liên giáo, có lẽ kiêng kỵ quan tưởng đồ bị hủy, đám kỳ thú lại nhao nhao rời xa.

Đột nhiên, một thanh âm vang lên từ phương hướng kỳ thú.

"Chốc lát nữa Hứa giáo tập Hứa Lan sẽ lại đây, sau đó ngươi định thế nào?"

"Bớt nói nhảm đi, để cho nàng tới trước!"

Hứa Thịnh cảnh giác bốn phía.

Thanh âm kia trầm mặc một lát, nói: "Được."

Thời gian từng giây, từng phút trôi qua...

Toàn bộ đám kỳ thú tản đi.

Trong bóng tối chỉ còn lại có Hứa Thịnh cùng với một nam tử mặc liên bào, hai tay rúc vào trong tay áo.

Ước chừng nửa canh giờ sau, một thân ảnh áo xanh từ xa phiêu nhiên mà đến, tựa như một đóa mây.

Ánh mắt Hứa Thịnh bị thân ảnh kia hấp dẫn mà dần dần sáng lên.

"Lan Lan!"

Bóng màu xanh này là một nữ nhân khoác áo choàng màu xanh.

Nữ nhân cởi mũ, lộ ra một gương xinh đẹp, ánh mắt ngây thơ quét qua nam nhân trước vách đá, chợt môi cong lên và cười: "Hứa Thịnh, huynh đang làm gì vậy?"

"Lan Lan, bọn họ nói muội đi chấp hành nhiệm vụ, ta không tin cho nên..." Giọng Hứa Thịnh có chút kích động: "Bây giờ thấy muội không sao, ta yên tâm rồi."

Hứa Lan vừa đến gần vừa nói: "Sao ta lại xảy ra chuyện được?"

Nàng càng đi càng gần, khi đến gần bên cạnh Hứa Thịnh, thân ảnh kia giơ tay chộp về phía 【 Nam Sơn Quỷ Vũ Quan Tưởng Đồ 】, trong miệng nói "đưa đồ cho ta đi", đồng thời một luồng hàn quang như rắn độc lại từ trong ống tay áo khác của nàng bắn ra và đâm thẳng vào trái tim Hứa Thịnh.

Thần sắc Hứa Thịnh không có biến hóa, không có kinh ngạc, chỉ là ôn nhu mà nhìn nữ tử đâm đao vào trái tim của y. Y không lùi mà tiến, hai tay y ôm lấy nàng nói: "Muội muốn giết ta thì nói một tiếng là được, đâu cần tự mình động thủ?"

Bùm!

Một giây sau, y bị cự lực đánh bay, rơi xuống vách đá phía sau.

Y dang hai tay, mặt mỉm cười, ảnh huyết nóng bỏng từ trái tim bắn ra bên ngoài...

Còn Hứa Lan thì ném bản đồ cho nam tử liên bào rồi tự mình cầm đao đuổi theo, khi đến trước vách núi cũng nhảy xuống theo.

Lục phẩm không dễ chết, coi như là bị đâm trúng trái tim cũng có thể khôi phục bằng cách vẽ tổ lục.

Cho nên, Hứa Lan muốn đi giết y triệt để.

Bùm!

Hứa Thịnh rơi xuống đất.

Hứa Lan lao xuống, lại chém thêm một đao.

Quả nhiên không biết từ lúc nào, Hứa Thịnh đã vận dụng tổ lục. Khi một đao này hạ xuống, y bắt lấy Hứa Lan hỏi một câu: "Lan Lan, muội không thích hợp.

Muội còn nhớ tên phụ mẫu chúng ta không?"

Hứa Lan không đáp, chỉ ra tay.

Hứa Thịnh tự giễu cười nói: "Muội quả nhiên không nhớ rõ, muội quả nhiên bị làm gì đó rồi! Chết tiệt! Liên giáo chết tiệt!"

Y phẫn nộ nắm chặt tế đao, thân hình phiêu hốt như quỷ bắt đầu đối sát với Hứa Lan.

Mà trên đỉnh vách núi, nam tử liên bào cầm quan tưởng đồ xoay người rời đi.

Ngay tại thời điểm gã rời đi, năm thân ảnh mặc áo choàng màu xanh, mặt mang sát ý lại từ đối diện lướt qua gã, sau đó nhao nhao nhảy xuống dưới vách núi.

Những thứ này đều là Thanh Liên bí binh, cùng lúc phái năm người cũng là một lần huấn luyện.

Tổng cộng sáu Thanh Liên bí binh lục phẩm vây công một người, Hứa Thịnh gần như trong nháy mắt đã bị thương cả người.

Chỉ một chớp mắt nữa thôi, y sẽ đối mặt tử vong.

Nhưng đúng lúc này, một tàn ảnh từ xa đi tới.

Tàn ảnh kia chỉ một bước đã đến trước mặt y.

Thân hình còn chưa lộ rõ, đao đã vung lên, một đao vô cùng đơn giản, vô cùng nhanh chóng.

Nhưng một đao này lại là sự dung hợp hoàn mỹ giữa tốc độ và lực lượng.

Không có hiệu ứng gì, nhưng tựa như là tử vong đã định sẵn.

Một đao này, trực tiếp chém qua thân thể năm tên Thanh Liên bí binh.

Thời gian dường như bị ấn xuống nút chậm, nhưng một đao kia vẫn giữ tốc độ cũ.

Những thân thể kia chia làm hai nửa, động tác cứng ngắc giữa không trung.

Ngay sau đó bắt đầu sụp đổ, không hề tồn tại khả năng phục hồi bằng tổ lục.

Một đao tùy tiện nhưng lại là một đao vô cùng kỳ diệu.

Mà điểm cuối của một đao kia lại dừng ngay cạnh đầu Hứa Lan.

Hứa Lan tất nhiên là Thanh Liên bí binh bị sát khí cải tạo, nhưng đối mặt với một đao này cũng có cảm giác kinh hãi như kiến hôi nhìn núi.

"Không tệ, không phải bí binh bình thường, thế mà còn tồn tại tính cách"

"Thú vị."

Trong thanh âm nhàn nhạt, đao hơi xoay mặt, nện cái "bùm" vào bên cạnh Hứa Lan.

Hứa Lan ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Hứa Thịnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người tới, nhưng không thể thấy rõ.

Tiếp theo là...

Thân đao lật ngược,"bùm" một cái đập vào trán Hứa Thịnh, khiến y hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu.

Mặt trời mọc, ánh nắng chiếu xuống sông Trường Miên yên tĩnh, trải sóng ánh như vảy cá màu vàng.

Ở trên sông, một chiếc cô thuyền trôi dạt về phía bắc.

Bởi vì Cô Tuyết Kiến một đường chém giết, bây giờ giang bắc đã trở thành tiền tuyến phòng ngự của Thần Mộc Điện. Chỉ cần chiếc cô thuyền này đi về phương bắc chính là đi vào phạm vi thế lực của Thần Mộc Điện.

Hứa Thịnh xoa xoa đầu, mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh là một nữ tử xa lạ bị còng tay chân, hai phong thư và một cái gương...

Y cố gắng nhớ lại.

Mọi chuyện tối hôm qua vẫn rõ mồn một trước mắt, còn vết thương của y cũng đã khôi phục.

Y cầm lấy gương nhìn lướt qua, trong gương lại là một gương mặt xa lạ.

Y cầm lên từng phong thư xem.

Trong đó có một phong thư nói rõ tình huống hiện tại của y.

Sở dĩ y biến thành bộ dáng này chính là bị hóa âm trang, trước khi cập bờ cần dùng ảnh huyết tẩy đi âm trang, lộ ra khuôn mặt vốn có.

Mà nữ nhân xa lạ bên cạnh lại là Hứa Lan bị hóa âm trang.

Sở dĩ nàng biến thành như vậy là bởi vì nàng bị Thanh Liên giáo cải tạo thành bí binh. Chẳng qua bí binh này có chút đặc thù, nàng thế mà còn tồn tại tính cách, không phải là vũ khí giết người hoàn toàn.

Cuối thư đề nghị bọn họ nương tựa vào Cô điện chủ Cô Tuyết Kiến của Thần Mộc Điện, còn nói rõ tất cả kiến thức của Liên giáo, đồng thời xem có thể cứu được Hứa Lan hay không.

Về phần làm thế nào để nhìn thấy Cô Tuyết Kiến, làm thế nào để Cô Tuyết Kiến tin tưởng thì có thể nói sáu chữ "người trong nham, huyết cẩm nang" là được.

Lạc khoản là: bằng hữu của đại thúc, đọc xong nhớ hủy.

Hứa Thịnh nhìn thấy hai chữ "đại thúc", thân thể run lên lại yên lặng thu thư, nắm tay một cái đem nó hóa thành bột mịn.

Một bức thư khác là cho Cô Tuyết Kiến, được đè sáp niêm phong.

Hứa Thịnh do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn không mở ra.

Thuyền lắc lư theo gió, bờ bắc đã gần ngay trước mắt.

Khi chiếc cô thuyền này đến giang bắc, một thân ảnh bọc hắc bào khác lại bay qua sông Trường Miên đến phía nam.

Thân ảnh kia tiếp tục đi về phía nam, cuối cùng dừng lại trong doanh địa của Liên giáo.

Sau khi đáp xuống đất, khu vực trăm trượng quanh người này bụi thạch lơ lửng.

Cảnh tượng này làm cho tất cả đệ tử Liên giáo đều mất đi tâm tư đối kháng.

Vực, chỉ tứ phẩm mới có.

Mà vực trăm trượng, bọn họ chưa bao giờ gặp qua, thậm chí còn chưa từng thấy qua trên người "Quang giáo chủ" nhà mình.

Đây là loại tồn tại đáng sợ nào?

"Bổn tọa muốn gặp Bành Minh Y."

Thanh âm khàn khàn yếu đuối vang lên.

Nhưng không ai dám chậm trễ.

Rất lâu.

Lại rất lâu sau...

Có một trưởng lão ngũ phẩm Liên giáo bay tới, cung kính nói với thân ảnh hắc bào: "Mời theo ta."

Thân ảnh hắc bào đáp lời.

Trưởng lão ngũ phẩm của Liên giáo bay lên, thân ảnh hắc bào đi theo.

Hai người một trước một sau, đi sâu về phía nam....

Ngày hôm sau

Một tiểu đình trong núi không biết ở đâu, thiếu niên tuyệt mỹ mắt như bạch ngọc, tóc dài như bạc đang chắp tay nhìn ra biển mây giữa núi.

Hai thân ảnh bay xuống đình.

Trưởng lão ngũ phẩm cung kính hành lễ, lại lui đi, chỉ để lại hắc bào nhân và thiếu niên tóc bạc ở trong đình.

"Bành Minh Y."

Thanh âm của hắc bào nhân không còn khàn khàn nữa mà là mang theo một luồng khí tức thượng vị giả, cùng với từ tính tràn ngập nam tử quyết đoán.

Thiếu niên tóc bạc chậm rãi quay đầu lại hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì?"

"Kế hoạch tác chiến, bố cục phòng ngự, tất cả át chủ bài của Thần Mộc Điện,."

"Vậy ngươi muốn gì?"

"Ta đã nghĩ kỹ, chúng ta có cùng mục tiêu, nên... ta thậm chí có thể tham gia cùng ngươi.

Nhưng, ngươi phải giúp ta nuốt hắn hoàn toàn, đột phá tam phẩm."

"Tam phẩm... không đơn giản... Trên thế giới này, ta chưa từng thấy tam phẩm, có lẽ trong đó có cạm bẫy. Cho dù nuốt hắn thì ngươi sẽ thật sự nhập tam phẩm được sao?"

"Ta chờ không được, thời gian của ta không nhiều lắm. Ta cũng không thể dừng lại ở chỗ này quá lâu, thời gian hắn chiếm cứ thân thể này cũng càng ngày càng nhiều hơn ta. Bất quá ta còn có ưu thế.

Hắn không thể biết ta làm gì, nhưng ta có thể biết hắn đang làm gì."

"Ta hiểu rồi."

Thiếu niên tóc bạc mỉm cười: "Hoan nghênh ngươi, Thanh điện chủ, ngươi sẽ thích một tân thế giới tràn ngập liên hoa."