Chương 425 Tránh khỏi loạn thế, hồng trần ngộ đao (4)
Đường Niên hì hì ghé tai nói: "Mị Xuân lâu, Yên Như Nhi cô nương là hoa khôi mới tới, rất xinh đẹp cũng rất có tài nghệ, có rất nhiều thanh niên tài tuấn đang vung tiền như rác, nghĩa phụ có thể đi xem một chút...
Hơn nữa Mị Xuân lâu cũng không xa, chủ yếu là cách đường núi, lấy năng lực biết bay của cha, chỉ cần bay qua mấy ngọn núi là tới, qua lại không quá một canh giờ."
Lý Nguyên ngẫm lại, cảm thấy mình quả thật cũng nên đi làm chút chuyện nhân gian .
Diêm Ngọc nói cũng có đạo lý, hắn ở mãi trong quỷ vực sẽ thành thoát ly nhân gian, hơn nữa chuyện thu hạt giống phía sau màn làm cho tâm tính của hắn cũng bắt đầu trở nên âm u, quả thật nên đi lại hồng trần, nhiễm lấy khói lửa nhân gian.
"Vậy được rồi." Lý Nguyên gật đầu.
Đường lão thái thái không nghĩ tới nghĩa phụ sẽ đáp ứng, hai mắt trợn tròn, quả thực sợ ngây người.
Nàng lập tức nói: "Vậy con đi phân phó, ai dám đụng đến Yên Như Nhi cô nương sẽ giết không tha."
Lý Nguyên im lặng nói: "Ta không đi tranh hoa khôi, con cũng không cần đại sát khí như vậy, con vẫn là một tiểu cô nương."
Đường Niên ngẩng đầu hừ một tiếng, ồm ồm nói: "Con là Đường lão thái thái."
Lý Nguyên không để ý tới chuyện này, nói: "Việc làm ăn của Mị Xuân lâu hẳn là rất tốt chứ?"
"Tốt."
"Yêu cầu về thức ăn cũng rất cao phải không?"
"Chắc thế."
"Ta đi làm đầu bếp một thời gian."
Đường Niên: ??!!
Nàng không chỉ sợ ngây người mà còn kinh ngạc đến lời nói cũng bị trẹo.
"Hả?"
Lý Nguyên gật đầu, trong hai mắt lóe sáng nói: "Ừm, để đao gặp nhân gian khói lửa."...
Vài ngày sau.
Trấn Ứng Đức, Mị Xuân lâu...
Đèn lồng xâu chuỗi, treo lơ lửng trên đường phố, ánh sáng đèn lồng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt cười nói yến yến của người đi đường.
"Hôm nay Yên Như Nhi cô nương lại có ca khúc mới, nhanh chóng đi cướp vị trí hàng đầu."
"Có mang đủ tiền không?"
"Đương nhiên rồi, hắc hắc."
"Cũng không biết nữ tử đẹp như Yên Như Nhi sẽ hoa rơi vào nhà ai.
Chỉ cần âu yếm được, cho dù sống ít đi vài năm ta cũng nguyện ý a."
Sắc trời mới tối, trong Mị Xuân lâu đã ngồi đầy người, còn có không ít người không thể vào thì chen chúc ở trước cửa, thậm chí là ngoài cửa.
Đương nhiên, đây chỉ là một góc phồn hoa của trấn Ứng Đức.
Ở nơi ánh sáng không chiếu tới, người nghèo rất nhiều.
Người có thể đến đây đều là người có gia tộc hoặc là thế lực có bối cảnh lớn.
Chốc lát sau, trong tiếng hát và điệu múa oanh oanh yến yến, hoa khôi lụa đỏ che mặt, tay ôm tỳ bà, ngàn hô vạn hoán bắt đầu xuất hiện, sau đó xoay trục xoay dây, bắt đầu đàn tấu...
Mà các công tử cũng bắt đầu nhao nhao gọi đồ ăn.
Một khúc đàn xong, hoan hô chấn lâu.
Ngay khi không ít người đang tâng bốc hoa khôi, có một số âm thanh bất thường vang lên.
"Thịt này thái rất mỏng, sao lại mỏng như vậy?"
"Đúng vậy, ta cũng thấy vậy." Người nói chuyện dùng đũa gắp một miếng thịt chậm rãi nâng lên, đã thấy miếng thịt kia mỏng hơn cánh ve, gần như trong suốt nhưng vẫn duy trì được hình dạng mảnh chư không nứt ra.
"Còn thịt này, thái thành từng sợi nhỏ, ta còn tưởng là mì sợi, kết quả là sợi thịt thô, dài ngắn giống nhau, hơn nữa còn không bị gãy trong quá trình hấp." Lại có người cầm bát bắt đầu tán thưởng.
"Món ăn này trang trí trông rất sống động, thật sự là quá lợi hại."
Cuối cùng càng ngày có càng nhiều người phát hiện đao công của thức ăn đêm nay thật sự là không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có người đề nghị muốn gặp đầu bếp một lần, chỉ tiếc là tất cả đều bị từ chối.
Khi công tử ca bị cự tuyệt kia rống lên "Ngươi biết ta là ai không", quản sự Mị Xuân lâu chỉ nói một câu "Đi tìm Đường Môn", công tử kia lập tức nín.
Mà ở sau bếp lúc này, một thiếu niên tay cầm đoản đao lưng đen lưỡi trắng đang gọt khoai tây.
Khoai tây từng miếng mỏng như cánh ve, liên miên không dứt, gọt theo hình xoắn ốc, sau khi chiên qua chảo dầu liền trực tiếp hóa thành "khoai tây phiên bản gió lốc" trước khi Lý Nguyên xuyên không.
Hắn làm rất nghiêm túc, thậm chí mỗi một đao đều dùng tới đao kỹ ngũ phẩm.
Hắn đang luyện tập lực khống chế của mình.
Khoai tây chiên xong, hắn lại bắt đầu thái phi lê cá, ướp gia vị, nhúng qua dầu, chế biến một món ăn nổi tiếng trước khi xuyên không "phi lê cá mẫu đơn".
Tốc độ tay của hắn càng lúc càng nhanh.
Bởi vì dường như sinh ý của Mị Xuân lâu này rất tốt, chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều người đến gọi thêm thức ăn.
Rốt cục, tú bà Mị Xuân lâu đi tới chỗ hắn, tú bà mặc dù không biết vị thiếu niên này là người nào nhưng cũng mơ hồ phán đoán ra đây là nhân vật nàng không thể trêu vào, vì vậy chỉ cung kính nói: "Tiên sinh, nếu ngài quá bận rộn, ngài chỉ phụ trách sơ chế, thiếp thân bảo đầu bếp nguyên bản hỗ trợ nấu ăn được không?"
Điều làm tú bà bất ngờ chính là thiếu niên này ôn hòa gật đầu nói: "Được."
Vì thế rất nhanh có hai nữ đầu bếp, còn có một nữ đầu bếp hơi có tư sắc đi vào.
Lý Nguyên phụ trách thái rau, ba đầu bếp kia thì bắt đầu nấu ăn.
Từng đĩa thức ăn được đưa từ bếp sau lên tiền sảnh.
Và chẳng mấy chốc, nửa đêm đã qua...
Giờ tý, khách nhân Mị Xuân lâu cũng đã giải tán hết.
Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Bạch Xà đao, bứng bát cơm gắp thức ăn đi vào trong lầu, tìm một chỗ trống ngồi ăn.
Hắn vừa ăn vừa suy tư đao kỹ của mình, trong miệng thì thào các từ "ngưng tụ" "áp súc".
Đột nhiên hắn dừng lại tự lẩm bẩm, bởi vì một nha hoàn đi tới bên cạnh hắn cười nói: "Tiên sinh, Yên Như Nhi cô nương muốn gặp ngài."
Lý Nguyên nói: "Ta chỉ là đầu bếp, vẫn là không gặp đâu."
Dứt lời, hắn cúi đầu vét sạch thức ăn trong bát rồi vội vàng chạy đi như tránh phiền toái.
Nha hoàn bất đắc dĩ trở lại đỉnh lầu.
Phía sau lan can, một nữ tử xinh đẹp chậm rãi đi ra nhìn thiếu niên đang đi ra khỏi Mị Xuân lâu nói: "Hắn quả nhiên là một đại nhân vật, bỏ đi, chúng ta đừng trêu chọc hắn."
Rời khỏi Mị Xuân lâu, Lý Nguyên đi dạo trong trấn nhỏ này, hắn thấy được cửa hàng cháo do thương hội Vân Thượng an bài, còn có người nghèo xếp hàng trước quán cháo, đây đúng là chuyện Tiết nương tử sẽ làm.
Hắn đi một lúc, khi xung quanh đã không còn người, hắn liền kéo ngón tay, trở về ngôi nhà nhỏ trên núi như là một nơi cấm địa của Đường Môn.
Đừng nói, tu hành theo cách như vậy, hắn thật đúng là có thể ngộ khác nhau.
Lý Nguyên đột nhiên có cảm giác, ấn tổ lục vào tim, Bạch Xà trong tay áo chợt lóe lôi quang, đâm vào tứ phẩm. Bàn tay hắn cầm Thanh Xà đao, nhẹ nhàng run lên, trong hư không lập tức toát ra một đạo đao khí như có thực chất, trôi nổi bất động.
Hắn buông Thanh Xà đao xuống, đao khí kia cư nhiên còn đọng giữa không trung.
Hắn đưa tay đẩy một cái, đao khí kia lại gào thét bắn ra, chém ra một đạo quỹ tích dài hơn trăm mét, hết thảy mọi thứ trên quỹ tích này đều sụp đổ.
Chiêu thức thiên mã hành không này khiến Lý Nguyên sửng sốt một lúc lâu, hắn ý thức được có thể mình đã mở ra một phương hướng đao kỹ hoàn toàn mới.
Hơn nữa đây hẳn là đao kỹ tứ phẩm, dù sao nếu không có lực lượng "Vực" gia trì, đao khí này không cách nào đọng lại mà dừng lại giữa không trung.
Thật lâu sau, hắn cười một tiếng nói: "Việc tốt nên thưởng."
Vì thế, hắn trở lại túp lều trên núi.
Hôm nay vừa vặn lại là Đường Bàng trực bên ngoài.
Lý Nguyên liền tùy tiện cầm ly rượu cùng nàng uống.
Chỉ chốc lát sau, hai người liền uống say.
"Tiểu Bàn, sao lúc nào ngươi cũng trực vậy?"
"Ta không gọi là Tiểu Bàn.
Còn nữa, ngươi rốt cuộc là ai?
Vì sao gia sư lại khách khí với ngươi như vậy?"
"Sư phụ ngươi cho phép hỏi sao?"
"Không..."
"Nói không chừng nàng đang lén nghe đâu."
"Con không hỏi, sư phụ, con không hỏi!" Đường Bàng vội vàng chắp tay trước ngực, hướng lên trời bái lạy.
Lý Nguyên cười ha ha, hắn say khướt tựa vào vách tường nhà cũ.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, chiếu khắp biển hoa trên thâm sơn.