← Quay lại trang sách

Chương 426 Đẩy đao như mài tựa như Tĩnh Hải, cửu cửu vô hình phá thể khí (1)

Lý Nguyên đấu rượu đến say khướt với tiểu cô nương ở tổng bộ Đường Môn.

Chốc lát sau, Đường Bàng đã gục xuống, miệng hô "không được không được, một giọt cũng không thể uống thêm".

Lý Nguyên cười ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Ánh trăng sáng tỏ, tinh quang trình hải, mà đây chẳng qua là một ngày trong vô số ngày hắn trường sinh.

Một ngàn năm sau, một vạn năm sau, một trăm vạn năm sau, ngọn núi trước mắt này vẫn còn tồn tại? Người đấu rượu sẽ đổi thành ai?

Nếu không muốn cô độc thì hắn nhất định phải tìm được một ý nghĩa trong thời gian dài đằng đẵng này.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc phiền lòng về những chuyện này, bởi vì trước mắt hắn muốn trở nên đủ mạnh mẽ và vén bức màn bí ẩn của thế giới này ra từng chút một.

Đợi đến khi thế giới này không còn ai mạnh hơn hắn, đợi đến khi thế giới này không còn bí mật với hắn nữa, hắn có thể suy nghĩ làm sao để sống trong trường sinh.

Hắn có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.

Hắn mong muốn được sống chung với nhiều người khác nhau, để xây nên một ngôi nhà, dù bất cứ lần nào hắn cũng nguyện ý nghiêm túc với điều đó.

Hắn mong muốn trở thành những người khác nhau, nhập vai nhiều nhân vật khác nhau, sau đó thể ngộ những nhân sinh khác nhau.

Nhưng điều hắn sợ hãi là chính hắn mệt mỏi, người không già nhưng tâm lại già, vậy phải làm sao?

Trong lúc nhất thời, hắn ngây người.

Người không được trường sinh luôn nói "Người thân quen đều đã chết, sống còn có ý nghĩa gì nữa", nhưng người trường sinh chân chính lại còn có vô số nhiệt tình và chờ mong cuộc đời sau này.

Đây chẳng qua là lập luận không ăn được nho nói nho chua mà thôi.

Trên thực tế, trường sinh bất lão là thứ ai cũng muốn, có thể sống thêm một trăm năm sẽ không bao giờ nghĩ đến "một đời là đủ".

Về phần có mệt mỏi hay không, Lý Nguyên thật sự không biết.

Nhưng bất kể như thế nào, con đường này hắn vẫn chưa mệt mỏi, hắn đang tràn đầy kỳ vọng và nhiệt tình.

Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

Tất cả đang chờ hắn trải nghiệm và chứng kiến. ...

Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu xuống.

Lý Nguyên cầm Thanh Xà đao luyện đao ở cửa.

Đường Bàng dụi dụi mắt ngủ, ngáp một cái, nhưng khi nhìn thấy nam nhân thần bí kia luyện đao ngoài cửa, nàng liền vội vàng lén lút nằm sấp trước cửa sổ giấy dầu, muốn nhìn ra chút gì đó từ chiêu thức của đối phương.

Đối với Lý Nguyên, nói không tò mò là giả.

Toàn bộ đệ tử thân truyền của lão thái thái trong cấm địa Đường Môn đều đặc biệt tò mò thân phận của nam nhân này.

Dựa vào cái gì mà Đường lão thái thái đối xử với ai cũng lạnh nhạt, nhưng lại thiên y bách thuận với nam nhân này.

Ánh mặt trời màu vàng từ trong mây xanh chiếu xuống, tựa như từng cột sáng trong suốt.

Lý Nguyên chậm rãi vung đao giữa cột sáng.

Đường Bàng không thể tin vào mắt mình.

"Cái này."

"Tốc độ chậm như vậy, cho dù một người chưa từng luyện võ công đi lên đánh một quyền cũng có thể đánh bay hắn đi?"

Động tác của Lý Nguyên đúng là rất chậm, chậm như rùa.

Lúc này hắn đang gia trì "Ấn lục vu tâm, thiên lôi phụ thể", là cưỡng ép đột phá cảnh giới tứ phẩm sơ kỳ.

Hắn đang huy động tất cả lực lượng.

Như thường lệ, đao của hắn đang ở trong một loại chấn động khủng bố, loại chấn động này rõ ràng nên đánh tan hơi nước trong không khí và đẩy ánh sáng ra, nhưng trong quá trình vung đao chậm rãi của Lý Nguyên lại hiện ra một loại "cảm giác nội liễm" kỳ dị.

Hết thảy lực lượng đều thu vào bên trong, không hề phô trương, cho nên thật sự là bình thường không có gì lạ.

Nhưng nếu lúc này có cái gì chạm tới đao của Lý Nguyên thì nó sẽ lập tức hóa thành bột mịn, cho dù là sắt thép cũng không ngoại lệ.

Thong thả luyện xong một bộ đao pháp, Lý Nguyên rút đi tổ lục và thiên lôi, thở phào nhẹ nhõm, sau đó giơ tay lau mồ hôi trên trán.

Đừng nói, cũng rất mệt mỏi.

Công việc này tựa như nâng tạ ở phòng gym trước khi xuyên qua, chậm để cảm thấy cơ bắp co dãn, bởi vậy sẽ rất mệt mỏi.

Đường Bàng không thể tin vào đầu óc mình.

Bàn tay nàng đẩy ra bên ngoài, cửa sổ giấy dầu mở ra kêu lên "két két", in xuống một cái bóng ở trước vách tường loang lổ.

"Lý quản sự, sao ngươi luyện đao mà cũng chảy mồ hôi vậy?"

Bởi vì Đường Niên nói Lý Nguyên là cao tầng của thương hội Vân Sơn, cho nên người bên ngoài cũng không biết xưng hô như thế nào, nên đành gọi là "Quản sự".

Lý Nguyên thở dài nói: "Đao này luyện mệt quá."

Đường Bàng nhướng mày, nói: "Không đến mức đó chứ?"

Nói xong, nàng rút đao lao ra khỏi phòng. Trong nắng sớm, từng đợt ánh đao lóe lên, tựa như bươm bướm màu bạc lấp lánh, múa rất là đẹp, cộng thêm đao phong trận trận, khiến cho trong không khí giống như có gió lốc đang thổi.

Múa xong, Đường Bàng mặt không đỏ mà đứng, dương dương đắc ý ngẩng mặt, như hoa hướng dương hướng lên bầu trời.

Lý Nguyên cười ha hả, vỗ tay khen: "Lợi hại, lợi hại, mạnh hơn ta nhiều."

Đường Bàng đỏ mặt, nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết, nhất định là ngươi luyện pháp môn cao thâm gì đó, chỉ là ta xem không hiểu mà thôi. Ta đây là đang câu cá, hy vọng ngươi biết nhưng vẫn cắn câu, thẳng thắn nói ra bản thân vừa luyện cái gì?"

Lý Nguyên mỉm cười.

Quả nhiên, cảnh giới của những tiểu gia hỏa này tuy rằng không cao, nhưng mỗi người đều có mấy trăm cái tâm nhãn.

Cách nói chuyện này, thật sự rất khó làm cho người ta ghét.

Hắn nói: "Tiểu Bàn, ngươi hẳn là tu luyện tuyệt học gia truyền của ngươi đi? Nếu đã là thất phẩm thì ảnh cốt cũng đã định, không còn cách nào học cái khác được nữa.

Ngươi đi theo sư phụ các ngươi hẳn là đang học khôi lỗi thuật, đây coi như là mở rộng thực lực của mình trong cảnh giới thất phẩm."

"Vậy Lý quản sự ngươi là cảnh giới mấy phẩm?" Đường Bàng đã không còn hứng thú sửa đổi xưng hô "Tiểu Bàn" này, vô lực phản bác, dù sao nàng cũng không béo, vậy cứ gọi đi.

Lý Nguyên thản nhiên nói: "Lục phẩm."

Đường Bàng lộ ra vẻ hâm mộ, lại nói thẳng: "Thật hâm mộ nha, trong gia tộc ta sao lại không có công pháp lục phẩm tiếp theo chứ?"

Nói xong, tiểu cô nương than thở, trên mặt đều là tiếc hận.

Lý Nguyên an ủi: "Lục phẩm của ta cũng là tán tu, con đường phía trước đoạn tuyệt, thật ra cũng không thể đi tiếp."

Đường Bàng nói: "Vậy dù gì cũng sống thêm được một trăm năm còn gì? Ai, thật hâm mộ ngươi."

Hai người trầm mặc.

Đường Bàng đột nhiên đứng dậy, nói: "Đã đến giờ lão sư lên lớp rồi, ta đi học. Lần sau lại uống rượu nữa nha, Lý quản sự."

Lý Nguyên phất tay tạm biệt nàng, sau đó cũng xoay người đi xa. Đợi đến khi dãy núi trùng trùng điệp điệp như màn che khuất, phòng nhỏ phía sau đã không thể thấy được, hắn bay lên trời, đi thẳng đến trấn Ứng Đức.

Bây giờ, hắn còn muốn đi dạo hồng trần, không chỉ luyện đao mà còn muốn luyện tâm.

"Thập Đao tổ lục ấn vào tim" mang đến cảm giác hỗn loạn quá mãnh liệt, nếu tâm trí không đủ cường đại, Lý Nguyên cảm giác mình dùng nhiều thứ này thì chắc chắn sẽ điên.

Nửa canh giờ sau...

"Chào tiên sinh."

"Tiên sinh, hôm nay khí sắc rất tốt."

Dọc theo đường đi, người của Mị Hương lâu đều chào hỏi Lý Nguyên .

Lúc này, lâu còn chưa mở cửa.

Tú bà đang còn ngáp, nhìn như mới rời giường. Lúc nhìn thấy Lý Nguyên, nàng không khỏi chấn động, nàng nhớ tới kết quả hôm qua nàng phái người lặng lẽ điều tra.

Vị tiên sinh đến làm đầu bếp này hoàn toàn là nhảy dù xuống, mà gia tộc an bài hắn đến đây cũng hoàn toàn không biết vị tiên sinh này, chỉ dặn dò đây là nhân vật quan trọng của Đường Môn, không nên trêu chọc.