← Quay lại trang sách

Chương 427 Đẩy đao như mài tựa như Tĩnh Hải, cửu cửu vô hình phá thể khí (2)

Tú bà là người lăn lộn trong phố phường, lại nhìn đao công kia, lập tức biết tiên sinh này là một nhân vật khó lường, nào dám coi hắn thật sự là đầu bếp.

Lúc này nàng tiến lên, cung kính cười nói: "Tiên sinh, hôm nay có muốn đổi chỗ khác không, nô gia tìm mấy cô nương bồi ngài nghe khúc? Nếu ngài chướng mắt phấn son thô tục thì nô gia tìm một người còn trong trắng xinh đẹp bồi cùng ngài."

Nói xong, tú bà liền giơ tay hô: "Tư Cầm, Tư Cầm."

Vừa dứt lời, một thiếu nữ trẻ tuổi ôm đàn dịu dàng xuống lầu.

Thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, áo lụa nền trắng lấm tấm hoa đào hơi siết chặt thân người, lộ ra eo ong nhỏ, mông đào mập mạp, rất có hương vị cổ phong giai nhân, cũng dễ khêu gợi hỏa khí đáy lòng nam nhân.

Nàng cẩn thận liếc nhìn Lý Nguyên, đã thấy một thiếu niên lang tản ra mị lực kỳ dị quanh người, loại mị lực này không phải là tiểu bạch kiểm nàng gặp thường ngày, cũng không phải là bưu hãn của đại hán dũng mãnh, mà là một loại cảm giác hỗn tạp, khắc sâu, gần như ma lực.

Ánh mắt thiếu niên rất chuyên chú, nhưng dường như không phải tập trung vào trước mắt mà là đang suy nghĩ gì đó.

Tư Cầm hơi cúi đầu với Lý Nguyên: "Xin chào tiên sinh."

Nhưng đột nhiên, nàng chú ý tới ánh mắt thiếu niên dường như nhìn chằm chằm vào ngực nàng, mặt nàng đỏ lên, nói: "Tiên sinh... Ngài đang nhìn cái gì vậy?"

Lý Nguyên nói: "Xem đàn."

Tư Cầm có hảo cảm với thiếu niên này, lại nghĩ dù sao cũng hiến thân, nếu dành lần đầu tiên cho hắn cũng không hối hận, vì thế giơ tay áo lên, chậm rãi uyển chuyển như cánh bướm phiên thiên, thản nhiên cười nói: "Tiên sinh thích nhìn cầm, hay là nhìn Tư Cầm."

Lý Nguyên nói: "Tác phẩm điêu khắc hoa trên đàn của ngươi quá thô ráp, ta giúp ngươi khắc lại một chút, được không?"

Tư Cầm:???

"Hỏng thì ta bồi thường." Lý Nguyên lại bổ sung một câu.

Sau đó, hắn theo Tư Cầm lên lầu, tiến vào gian phòng.

Tú bà thở phào nhẹ nhõm, mặc dù thanh lâu của nàng có bối cảnh Đường Môn nhưng không có chỗ dựa vững chắc, mà hiện giờ giang hồ Vân Sơn đạo lại vô cùng phức tạp.

Lấy Kiếm Sơn làm ranh giới, phía tây Kiếm Sơn chính là "Thế cục đan xen giữa Đường Môn và các đại gia tộc", nhưng giao giới giữa Đông và Trung Nguyên lại là "Các thế lực lớn cát cứ, trong những thế lực này đều có cường giả phía sau màn", về phần tại sao lại có cường giả phía sau màn, tú bà không biết, nàng chỉ mơ hồ đoán được là có liên quan đến loạn cục ở Trung Nguyên.

Trung Nguyên, những cao thủ chân chính khủng bố kia tuyệt đối chướng mắt Vân Sơn đạo, bởi vì nơi này căn bản không thích hợp cho bọn họ phát triển và tu luyện, nhưng lại có rất nhiều cao thủ muốn "dưỡng lão" sẽ trốn đến nơi này, sau đó chiếm núi làm vua, làm thổ hoàng đế.

Lại nói tiếp, thật ra Đường Môn cũng quật khởi từ năm năm trước, nghe nói vị Đường lão thái thái thần bí kia của Đường Môn cũng đến từ Trung Nguyên, chẳng qua bối cảnh thông thiên, cổ tay cao thâm, hơn nữa thủ hạ cường giả vô số, lúc này mới độc chiếm một nửa giang sơn.

Trong mắt tú bà, vị tiên sinh này rất có thể là cao thủ ẩn tàng của Đường Môn, trên danh nghĩa là tới làm đầu bếp, thật ra là tới hưởng thụ cuộc sống. Sao nàng dám chậm trễ?

Nếu có thể nhân cơ hội kết nối được với tiên sinh này, sau này Mị Hương lâu nàng mới thật sự tìm được chỗ dựa vững chắc.

Trong phòng.

Tư Cầm váy dài bay bổng, lấy rượu ngon ngoài cửa đưa tới, lắc lắc vòng eo, đi tới trước người Lý Nguyên.

Nàng không phải lẳng lơ mà là nhìn ra thân phận cao quý của Lý Nguyên, ngoại hình không tệ, lại có bản lĩnh, cho nên nàng muốn trèo cành cao mà thôi.

Nhưng mà Lý Nguyên lại lấy Bạch Xà đao từ trong ngực ra.

Tổ lục nhập tâm, thiên lôi nhập thể...

Hắn lập tức đạt tới tứ phẩm sơ kỳ, sau đó giơ đao bắt đầu tạo hình trên cổ cầm "ở phố phường xem như giá trị xa xỉ, nhưng ở trong mắt hắn chỉ là bình thường".

Trong đầu hắn chỉ có đao.

Sơ luyện đao, nghĩ đến phát lực.

Sau đó là ngưng tụ lực toàn thân, trong đó bao gồm "vung" lực,"thông" lực của các cơ bắp.

Sau đó, lấy ảnh huyết quán chi, lấy ảnh huyết thúc động, đây chính là "tâm" lực, huyết chảy theo tâm, mà điểm này sau khi binh khí biến thành linh khí "huyết mạch tương liên" lại càng như vậy.

Tất cả đao trên thế gian đều có ngang ngược và phô trương, một đao hạ xuống, đều sẽ có lôi âm đi theo.

Yếu thì tảng đá tan vỡ, mạnh thì long trời lở đất.

Nhưng luyện đao nhập vi là bộ dáng như thế nào?

Đây là loại lực lượng gì?

Trong lòng Lý Nguyên càng ngày càng hiện rõ đáp án.

Đây là liễm lực.

Là lực đem hủy thiên diệt địa thu vào trong bình tĩnh.

Chính là vì liễm lực, hôm qua hắn mới có thể vô tình ngưng tụ đao khí.

"Đao khí" là thứ hắn đã đọc thấy rất nhiều trong tiểu thuyết trước khi xuyên việt.

Trong những tiểu thuyết kia,"Đao khí" chỉ là thứ tầm thường, giống như là cao thủ nào cũng có thể một đao vung ra đao khí hơn mười trượng.

Nhưng trên thực tế, muốn hình thành đao khí bay vọt hơn mười trượng, chém nát cự nham, muốn làm được vậy khó như là dùng tay xoa quả cầu sét.

Đao khí, bên trong cuồng bạo, nhưng bên ngoài lại nội liễm.

Nguồn gốc của cuồng bạo chính là "động".

"Động" kịch liệt mới tạo thành năng lượng đáng sợ.

Mà nội liễm thì những "động" này cần phải tạo thành một lực lượng hướng vào bên trong, từ đó hình thành một sự cân bằng ngắn ngủi.

Lý Nguyên hai mắt chuyên chú, trong đầu suy tư, trong tay mũi đao Bạch Xà đã chạm lên cổ cầm.

Xì...

Mũi đao vừa chạm, gỗ trên đàn thành bụi phấn, nhưng phạm vi lại cực nhỏ, chỉ có nơi đao đụng vào mới xuất hiện bụi phấn, những nơi khác hoàn toàn là lông tóc vô thương.

Lý Nguyên chưa từng học điêu khắc, nhưng sau khi vào lục phẩm thì khống chế cơ bắp và trí nhớ của hắn đối với vật thể đã rất mạnh, huống chi bây giờ hắn đang ở trạng thái tứ phẩm.

Từng bông hoa phong phú và tinh tế được sinh ra dưới bàn tay của hắn.

Tư Cầm vốn còn muốn trêu chọc thiếu niên này, nhưng khi nhìn thủ đoạn vô cùng kỳ diệu này lại không khỏi ngừng lại, cũng không phát ra âm thanh, chỉ quỳ gối ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh nhìn thiếu niên điêu khắc.

Nàng thỉnh thoảng nghiêng mặt nhìn thiếu niên này, đập vào mắt là cực độ chuyên chú và yên tĩnh, nhưng trong yên tĩnh lại ẩn chứa một cảm giác áp lực hủy diệt, thô bạo và mạnh mẽ.

Giống như những tượng thần kim thân được đặt trên bàn thờ của các ngôi chùa lớn và đạo quán lớn.

Nội tàng vô tận, lại quan sát nhân gian.

Bỗng nhiên, đáy lòng Tư Cầm sinh ra cảm giác tự ti mãnh liệt, lúc trước nàng còn đang nghĩ dùng thân thể dụ dỗ thiếu niên này, nhưng bây giờ... nàng lại lùi bước.

Bởi vì lúc này, trong lòng nàng đã không có sắc dục mà chỉ có kính sợ.

Rất lâu.

Lại rất lâu sau...

Lý Nguyên thu đao vào tay áo, dời đi tổ lục, một hơi thổi hết bột mịn trên cổ cầm, hiện ra hình vẽ mẫu đơn có thể dĩ giả loạn chân.

Mẫu đơn nở chín đóa, mọc ở trên gỗ, từng cánh hoa thướt tha tựa như có sinh mệnh.

"Xong rồi."

Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này hắn có cảm giác thật sự rất huyền diệu.

Cảm giác đem cuồng bạo thu vào từng tấc nhỏ làm cho hắn si mê.

Nhưng hắn lại có chút lo lắng, đao kỹ này người khác có thể học được sao?

Tư Cầm cung kính hai tay tiếp cầm, khiếp sợ nhìn hình mẫu đơn trên cổ cầm của mình, không dám tin đưa tay nhẹ nhàng sờ, lại ngơ ngác nhìn Lý Nguyên.

Hiện tại trong đầu Tư Cầm chỉ còn lại có một câu: Hoa này là người có thể khắc ra?

"Được chứ?"

Thanh âm của Lý Nguyên kéo nàng trở về hiện thực.

Tư Cầm vội nói: "Được, được, quá được. Ta còn không nỡ dùng đàn này đi đánh."

Lý Nguyên cười nói: "Vậy thì hãy đánh ra khúc nhạc có thể xứng đôi với đàn này, như thế không phải là được rồi sao."