← Quay lại trang sách

Chương 460 Gặp Man Vương, cớ sao không bái? (3)

Phía tây Kiếm Sơn Vân Sơn đạo.

Thành thị lớn nhất chính là — Thành Xuất Vân.

Thành Xuất Vân là một viên minh châu rực rỡ trên mây ở mảnh đất cằn cỗi này, nơi đây phong cảnh tú lệ, địa linh nhân kiệt, lui tới thông thương không có bất tiện.

Lại dẫn nước từ lãnh nguyên phía tây, xây dựng đình đài lầu như Trung Nguyên, xuân hạ thu đông đều hiện lên sắc thái, mà đây cũng là nơi ở của mấy gia tộc lớn nhất Vân Sơn đạo.

Chẳng qua, bảo địa như vậy lại biến thành nơi ở của Băng Man.

Có lẽ là bởi vì nơi này quá xa hoa, đám man tử ngươi không cho ta ta không cho ngươi, mà hai nhà mạnh nhất trong Cửu Diễm là "Đồng Nhung" và "Huyết Phương" lại chia tòa thành này làm hai, đồng thời chiếm hữu.

Mấy tộc trưởng còn lại cũng hâm mộ không thôi, liền đến đây chơi đùa...

Lúc này, gió lạnh hững hờ, mặt trời xuống núi.

Từng tảng mây đỏ dày nặng như sắt, tựa như đang chìm xuống núi non trùng điệp kia.

Gió đêm vừa thổi, tức thì mây như đàn voi chạy trốn.

Tàn dương màu máu rải xuống hàn ý qua các khe hở...

Nhưng khác với cảnh đêm thê lương túc sát này, tửu lâu Trích Tinh ở thành Xuất Vân đang náo nhiệt vô cùng.

Năm tộc trưởng "Đồng Nhung, Huyết Phương, Bạch Lộc, Hồng Tinh, Vọng Hỏa" lúc này đang ôm hương ấp ngọc, ăn thịt uống rượu, đồng thời nhìn vũ đạo oanh oanh yến yến trên sảnh lớn.

Mà nếu nhìn thấy vũ nữ nào đó nhảy đến khúc tuyệt diệu câu hồn, những tộc trưởng này lập tức giống như giơ tay cầm thịt, trực tiếp bắt vũ nữ kia, sau đó không hề thương hương tiếc ngọc mà trực tiếp cởi áo váy và cưỡi lên người vũ nữ ngay tại chỗ.

Vũ nữ đều là phàm nữ, mà những tộc trưởng này mỗi người đều là ngũ phẩm, khí lực cực lớn, lại không có chừng mực. Lúc đè trên người, bọn họ thì khoái hoạt, nhưng vũ nữ lại đau như bị hình phạt ngũ mã phân thây.

Nhưng những tộc trưởng này lại không để ý chút nào, bởi vì trong mắt bọn họ, những nữ tử này là vật tư hữu của bọn họ.

Bọn họ một bên vui đùa, một bên cười ha ha.

"Nào, uống đi."

"Ha ha, cạn! Rượu ở đây thật ngon, chúng ta nên ra sớm hơn!"

"Đúng vậy, hiện tại đám người lưu thủ ở lãnh nguyên nên hối hận vô cùng đi, ha ha ha!"

"Chân Viêm Hùng không tới, có phải hắn còn đang nghĩ đến phong thư tháng trước hay không?"

"Ta biết, hắn bị đại trưởng lão của bọn họ dọa vỡ mật rồi." Một tộc trưởng hình tượng có chút tuấn mỹ cười nói: "Ta biết rõ, Chân Viêm Nguyên chính là người ngoại lai lấy nữ nhân của thị tộc, người như vậy cũng muốn tìm hiểu bí mật của hỏa? Cũng muốn được thần linh ban thưởng?"

Vị này chính là tộc trưởng Bạch Lộc thị tộc - Bạch Lộc Phong.

Một bên khác, nam nhân cắm rìu lớn bên người, mặt đầy thịt, gã vừa thô bạo xoa nắn nữ tử xinh đẹp, vừa há mồm ăn thịt, nói: "Chân Viêm Hùng già rồi, y không được. Y thế mà cho một người ngoại lai lấy họ bổn tộc, còn phong hắn làm trưởng lão. Nếu đặt ở Hồng Tinh thị tộc ta, nếu hắn dám đắc ý, ta liền cưỡi nữ nhân của hắn ở ngay trước mặt hắn, ha ha ha!"

Vị này là tộc trưởng Hồng Tinh thị tộc - Hồng Tinh Cổn.

"Nào cạn, nói chuyện mất hứng kia làm gì, uống thêm một chén nữa!" Một nam tử khôi ngô có làn da ánh kim loại đỏ rực cầm vò rượu lên.

Người này là tộc trưởng Đồng Nhung thị tộc - Đồng Nhung Hồ.

Mấy người còn lại cũng giơ vò rượu lên, cười ha ha.

Mà đúng lúc này, nữ tử xinh đẹp bị Hồng Tinh Cổn ngược đãi trước người chợt phun ra cái gì đó, vật phun ra này trực tiếp chui vào cái miệng đang há của Hồng Tinh Cổn, rồi theo rượu mà lọt vào trong cổ họng của gã.

Một màn này phát sinh đột ngột.

Hồng Tinh Cổn cả kinh, chợt đứng dậy, ném mạnh nữ tử xuống đất, sau đó bắt đầu nôn rượu.

Đám man tử này vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng từ khi bị Đường Môn dùng độc giết chết hơn bốn trăm người, bọn họ bắt đầu sợ độc.

Ở trong ấn tượng của bọn họ, những người bên ngoài này vô cùng gầy yếu, tay chân chỉ đánh là gãy, nhưng bọn họ lại giống như rắn độc đáng sợ nhất trên lãnh nguyên, đột nhiên cắn một cái là có thể gây chết người.

"Hạ độc, ngươi dám hạ độc ta!"

Hồng Tinh Cổn phẫn nộ kéo đứt một cánh tay nữ tử, sau đó kẹp lấy cổ nàng,"Đằng đằng" vọt tới trước lan can "Trích Tinh Lâu", giơ nàng ra ngoài.

Nữ tử cánh tay mới gãy, hai chân bay lên không, thống khổ giãy giụa, mà dưới chân cách mặt đất còn gần mười trượng.

"Giao thuốc giải ra! Nếu không ta sẽ nghiền nát ngươi thành thịt vụn." Hồng Tinh Cổn rống giận.

Nữ tử tuy rằng thống khổ, nhưng vẫn mặt lạnh như băng nhìn gã.

Chỗ gãy ở cánh tay của nàng chảy máu róc rách, toàn thân nàng đều bởi vì đau đớn mà co quắp, nhưng nàng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ man rợ trước mặt.

Chỉ tiếc, theo thời gian trôi qua, phía sau Hồng Tinh Cổn đột nhiên vang lên một tiếng xì hơi dài...

Sau đó, kẻ man rợ này xoa xoa bụng, đột nhiên cười nói: "Được rồi, không còn đau nữa!"

Gã nhe răng cười nhìn về phía nữ tử lộ ra vẻ tuyệt vọng, nói: "Quá yếu."

Dứt lời, gã cũng không dùng sức, mà là giống như mèo vờn chuột, nhẹ nhàng buông tay, mặc cho nữ tử cụt tay kia rơi xuống đường lát đá phía dưới. Nếu là rơi xuống thật, đây thực sự là ngã thành một bãi thịt vụn.

Nữ tử tuy là người luyện võ, nhưng lúc này một cánh tay đã gãy, khí huyết hỗn loạn, làm sao có thể làm được?

Giữa không trung, nàng hét lên đau đớn.

Nhưng không phải vì đau cánh tay bị gãy, mà là vì không thể ám sát thành công.

Tuy nhiên, nàng đã sử dụng loại độc mạnh nhất mà nàng biết.

Loại độc dược này hơi nặng mùi, nàng không dám bỏ trong rượu mà là luôn cẩn thận giấu trong miệng bằng lớp màng đặc biệt, chờ khi tiếp cận lại tìm cơ hội phun vào miệng thủ lĩnh man rợ đó.

Nhưng không nghĩ tới vẫn thất bại trong gang tấc.

Không cam lòng!

Nàng không cam lòng!

Nàng nhắm mắt chờ chết.

Nhưng tử vong vẫn chưa tới.

Một bàn tay nắm lấy nàng.

Nữ tử nghiêng đầu, đã thấy là một nam tử thân hình khôi ngô, lưng đeo trọng kiếm.

"Ta đến rồi đây." Nam tử nói.

"Đồ ngốc, không phải là ta để chàng đi sao?" Nữ tử khóc.

Đôi này chính là hiệp khách nổi tiếng trên Vân Sơn đạo – Hắc Bạch Song Kiếm.

"Hắc Kiếm" Mạnh Nam.

"Bạch Kiếm" Khương Thư.

Sinh linh đồ thán, chúng sinh tránh họa, tránh không khỏi, vậy phải chịu đựng.

Nhưng mà, trên thế giới này luôn vẫn còn một vài kẻ ngốc sẵn sàng liều lĩnh, sẵn sàng lấy trứng chọi đá.

Khương Thư chính là tên ngốc này, nàng muốn ám sát một thủ lĩnh Băng Man, an ủi những linh hồn trên trời của vùng đất này.

Nàng lừa dối bạn đời của mình, một mình mạo hiểm.

Chỉ là Mạnh Nam phát hiện, nên đã chờ ở đây.

Lúc này, hắn tiếp được nữ tử từ trên lầu rơi xuống, xoay người bỏ chạy.

Chỗ cao, mấy vị tộc trưởng mắt thấy hết thảy, nhưng không có một ai tức giận, như thể cuối cùng đã tìm thấy chuyện gì đó thú vị.

Hồng Tinh Cổn nhiếp khóe miệng: "Toát toát toát."

Nhất thời, một con băng tuyết cự lang nằm trong góc lập tức đứng dậy.

Hồng Tinh Cổn ném cánh tay cụt của nữ tử kia cho nó, vỗ vỗ đầu nó, nói: "Đuổi theo, ăn thịt nàng!"

Cự lang này giống như thông linh vậy, ngẩng đầu lên vung một cái, ném cánh tay gãy vào miệng, nhai nuốt vài cái, sau đó xoay người, tựa như một đạo gió lốc nhảy ra lan can, sau đó hướng xa xa đuổi theo.

"Uống tiếp." Hồng Tinh Cổn cười nói.