Chương 461 Gặp Man Vương, cớ sao không bái? (4)
Phương xa.
Mạnh Nam ôm bạch kiếm hấp hối, thi triển thân pháp, chạy thật nhanh.
Hắn chính là thân pháp và kiếm pháp song tuyệt, khinh công trên đôi chân này tựa như tiên hạc bay trên mây, linh hoạt lại nhanh chóng.
Nhưng cự lang nhanh cỡ nào?
Khoảng cách song phương nhanh chóng được thu hẹp.
"Lão Mạnh, ném ta xuống, người bọn họ muốn bắt là ta." Khương Thư quần áo nửa cởi, mặt đầy nước mắt.
Nhưng mà Mạnh Nam lại trầm mặc không nói lời nào, chỉ chạy như điên.
Mà chạy tới chạy lui, quanh thân hắn đột nhiên nổi lên từng đợt huyết khí, tốc độ chạy cũng nhanh hơn rất nhiều, đây hiển nhiên là một loại bí pháp rất có hại cho thân thể.
"Lão Mạnh!" Khương Thư khóc.
Khuôn mặt thật thà của Mạnh Nam đột nhiên nổi lên ý cười, hắn nói một câu: "Cùng sống, cùng chết."
Khương Thư ôm chặt hắn.
Mà mặc dù Mạnh Nam thi triển tất cả vốn liếng, nhưng chỉ là thoáng trì hoãn tốc độ cự lang đuổi theo hắn, muốn thoát khỏi là chuyện căn bản không có khả năng.
Vèo vèo!!
Vèo vèo!!
Bóng dáng một trước một sau đuổi theo cực nhanh, trong không khí đều là huyết khí và tanh phong.
Mà ngay khi cự lang xông qua đầu hẻm, trong ngõ tối tăm đột nhiên lao ra một đại hán lôi thôi lếch thếch, đại hán kia cầm trong tay một thanh quỷ đầu đao,"Xoẹt" một cái chém về phía cự lang, trong miệng hô: "Mạnh đại ca, Khương cô nương, kiếp này lão Triệu nợ các ngươi, đã trả xong!"
Keng!
Quỷ đầu đao văng ra.
Cự lang kia một trảo áp đảo đại hán, lại há mồm trực tiếp cắn nát đầu y.
Hắc Kiếm Bạch Kiếm hít sâu một hơi, ngăn chặn bi thương trong lòng.
Người vừa rồi là một người trong giang hồ mà bọn họ từng cứu...
Nhưng trong tình huống như vậy, y còn chạy tới chịu chết, chỉ để giúp họ ngăn cản thêm một khắc.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hai người vừa bi thương, lại sinh ra một cảm giác nhiệt huyết.
Ai nói nhân gian vô tình, ai nói phố phường vô nghĩa!
"Hôm nay chết không hối tiếc, chỉ tiếc không thể độc chết gã." Khương Thư nhẹ giọng nói.
Mạnh Nam đáp lời.
Hai mắt hắn đã lộ vẻ mệt mỏi, mà cự lang đã kéo gần khoảng cách.
Đúng lúc này, phía sau rừng cây bên cạnh đột nhiên lóe ra ba người, ba người cầm trường cung nhắm ngay cự lang kia, một người trong đó sắc mặt trầm ổn hô: "Hắc Bạch Song Kiếm, nhanh!"
"Các ngươi..." Khương Thư sửng sốt.
Một người khác trong ba người cười nói: "Ai nói trong thành Xuất Vân này chỉ có Bạch Kiếm nữ hiệp nguyện ý chịu chết? Chúng ta cũng nguyện."
Dứt lời, ba người kéo cung.
Cung trình trăng tròn, mũi tên như liên châu, bắn về phía cự lang.
Cự lang theo bản năng nâng trảo vỗ tên, một vỗ này liền chậm nửa nhịp.
Mạnh Nam ôm Khương Thư chạy qua bên ba người.
"Đa tạ..." Hắn trầm giọng nói.
"Giang hồ đường xa, cần gì phải nói cám ơn, ha ha ha!" Người sắc mặt trầm ổn kia cười to, sau đó nhìn về phía cự lang kia, trừng mắt nói: "Giết không được man tử thống lĩnh, dù sao cũng phải giết một con súc sinh ngươi! Chết đi!"
Mạnh Nam nhắm mắt, lệ khóe mắt rưng rưng, chân bước đi xa.
Hắn không biết đã chạy bao lâu, mà đột nhiên phía sau lại có tiếng bước chân rất nhanh.
Hoàng hôn đã qua, trăng sáng nhô lên cao.
Hắn cảm thấy cái chết đang đến gần.
Hắn hoảng hốt chạy bừa, hướng cửa thành mà đi.
Mà cự lang dĩ nhiên đã tiêu diệt không ít người chặn đường, nhưng vẫn chưa từng bị bỏ rơi, vẫn muốn ăn thịt bọn họ.
"Tiểu Khương, chạy đi!"
Mạnh Nam đột nhiên đẩy nữ tử trong ngực chạy ra xa, lại rống lên: "Đừng phụ tính mạng của ta."
Gào xong câu này, hắn rút trọng kiếm ra, hít sâu một hơi, xoay người nghênh đón cự lang.
Dưới ánh trăng, cự lang bay lên trời, cự ảnh tràn ngập lực áp bách rủ xuống, tựa như núi cao không thể với tới.
"A a a a!!!"
Mạnh Nam rống to, vung kiếm, hướng núi!
Hắn muốn khai sơn!
Keng!
Kiếm của hắn trực tiếp bị đánh bay, người của hắn cũng lăn hai vòng, rơi vào bên cạnh Khương Thư vốn không hề chạy đi, tiếp đó phun ra một ngụm huyết vụ.
Nữ tử cụt tay dừng lại, vỗ về gương mặt của hắn, ôn nhu nói: "Cùng sống, cùng chết."
Mạnh Nam nắm chặt tay nữ tử, khóe miệng chảy máu, lại mang theo nụ cười nói: "Cùng sống, cùng chết."
Cự lang thong thả bước tới.
Cái chết đang đến.
Nhưng hai người lại vẫn nhìn nhau, an tĩnh mỉm cười chờ đợi tử vong.
Mà đúng lúc này, hai người chợt cảm thấy đường chính ở góc sau truyền đến tiếng bước chân ầm ầm.
Cự lang vốn sắp bổ nhào tới kia tựa như bị cái gì đó chấn nhiếp, đúng là trực tiếp cứng đờ tại chỗ, dường như sợ hãi mà phải lui về phía sau hai bước, nhưng nhìn hai mục tiêu trước mắt, nó lại có chút do dự.
Nhưng rất nhanh, súc sinh này có quyết định, nó mãnh liệt phát lực, nhắm phía hai người.
"Toát!"
Trong không khí vang lên một tiếng chó đùa.
Cự lang dừng bước, muốn lui, nhưng vẫn có chút do dự.
Nó lại làm ra quyết định, tiếp tục thử nhào về phía Hắc Bạch Song Kiếm.
"Toát!"
Tiếng chó đùa lại vang lên.
Thanh âm này giống như ẩn chứa ma chú đáng sợ, khiến cho thân hình cự lang dừng lại, không dám đi về phía trước.
Hắc Bạch Song Kiếm vốn muốn chịu chết sinh lòng hiếu kỳ, đồng thời nghiêng đầu, nhìn về phương hướng thanh âm.
Dưới ánh trăng mênh mông, một thiếu niên man tử cực kỳ uy vũ lưng đeo trường đao, nhảy qua thương lang, phía sau theo đầy Băng Man giơ đuốc, đang từ trong bóng đêm đen kịt đi ra.
Lực áp bách cường đại, từ xa tới, khiến Hắc Bạch Song Kiếm ngay cả hô hấp cũng không thể làm được.
"Toát!"
Thiếu niên lại chẹp miệng.
Cự lang kia lập tức phát ra thanh âm "Hu hu hu", sau đó hai trảo chụm lại, quỳ rạp trên mặt đất.
Thiếu niên cưỡi sói, đi qua hai người, liếc nhìn một cái, nói: "Không chết được, đi y quán chữa trị đi."
Hắc Bạch Song Kiếm quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.
"Chân Viêm Hắc Xỉ."
Thiếu niên thản nhiên nói.
Nhất thời, một man tử có khuôn mặt hưng phấn, tựa như có sức mạnh không thể dùng hết chạy ra, vô cùng kiêu ngạo hô: "Đại Man Vương, có ta, có ta!!"
Y thật sự rất vui vẻ, Đại Man Vương lại gọi y, đây là vinh quang bực nào!
Nhớ lúc trước y còn giao thủ cùng Đại Man Vương.
Lý Nguyên thản nhiên nói: "Đây là người của ta, nơi này là thành của ta, ngươi đưa bọn họ đi y quán. Đừng để cho nửa đường lại có kẻ mù mắt đến đoạt, hoặc là làm bị thương đồ của ta."
"Vâng, Đại Man Vương!!" Chân Viêm Hắc Xỉ nhìn về phía Hắc Bạch Song Kiếm.
Mạnh Nam lại cười lạnh một tiếng, dõng dạc nói: "Chúng ta, không bao giờ làm nô lệ cho bất cứ ai!"
Khương Thư nói: "Giết chúng ta đi."
Lý Nguyên nhìn bọn họ, nói: "Hắc Xỉ, đỡ bọn họ đi!"
"Vâng! Đại Man Vương!" Chân Viêm Hắc Xỉ chạy tới, nói: "Mau đứng lên, mau đến y quán chữa vết thương! Các ngươi là người của Đại Man Vương, Đại Man Vương không cho các ngươi chết, các ngươi không thể chết! Mau đến y quán chữa thương!"
Y liên tục thúc giục.
Mà hồi lâu, Hắc Bạch Song Kiếm mới phát hiện ra sự kỳ lạ.
Thiếu niên được gọi là "Đại Man Vương" này, có phải ngốc hay không?
Đây là phái người hộ tống bọn họ đi chữa thương?
Tình huống gì?
Hai người đứng dậy, nhìn thiếu niên kia tiếp tục dẫn rất nhiều man tử đi xa, cự lang vốn đáng sợ không thể chiến thắng trở thành một con chó xù bên cạnh hắn, anh anh lấy lòng....
Tinh hà đương không, hạo nguyện phổ chiếu.
Mà xa xa, Trích Tinh Lâu đã ở trước mắt.
Lý Nguyên kéo lông sói, thương lang ở dưới háng dừng bước.
Lý Nguyên đạp bước, bay lên trời, hỏa vực quanh thân tản ra, hóa thành mặt trời huy hoàng treo giữa trời đêm, chiếu sáng thành Xuất Vân trong bóng tối.
Lôi âm uy vũ khí phách, trong nháy mắt giống như thú triều nhào tới, lồng lộng toàn bộ Trích Tinh Lâu...
"Đã gặp Man vương, cớ sao không bái?"