← Quay lại trang sách

Chương 462 Ngài làm lớn ta làm nhỏ, cộng trị Tây Cực, như thế nào? (1)

Man Vương? Man Vương gì?"

Nguyên bản vẻ mặt của các tộc trưởng Ngũ tộc là khinh thường, nhưng khi nhìn thấy ánh lửa bên ngoài lan can thì lại rối rít biến thành ngưng trọng, từng người chạy ra ngoài phòng, nhìn vòng lửa nổi giữa không trung.

Ngọn lửa nóng bỏng kia khiến bọn họ thấy vô cùng quen thuộc, bởi vì đây là nhiệt độ khắc sâu trong huyết mạch bọn họ.

Ánh sáng của quả cầu lửa, chiếu cho bóng đêm nơi này sáng như ban ngày.

Cư dân nguyên bản của thành Xuất Vân sợ hãi trốn ở trong phòng, rồi lại có người không kìm được sự tò mò mà ghé sát trước cửa sổ, thông qua khe hở nhìn ra bên ngoài.

Dưới hỏa cầu, mấy trăm man binh đang đi ra, cầm đầu chính là Chân Viêm Hùng của Chân Viêm thị tộc.

Đồng Nhung Hồ lắc lắc cổ, ánh kim loại quanh thân trong ánh lửa càng có vẻ chói mắt, y nhìn Chân Viêm Hùng hỏi: "Chuyện gì đây?"

Chân Viêm Hùng nói: "Đồng Nhung đại tộc trưởng, ngươi không phải muốn kiến thức Đại trưởng lão của tộc ta sao?

Ngay bây giờ, hắn đang ở ngay trước mắt ngươi.

Chẳng qua hắn đã không phải là Đại trưởng lão, mà là Man Vương của Cửu Diễm ta!"

"Man Vương? Chưa bao giờ có ai lấy được cái xưng hô này. Hàng ngàn năm nay, chưa từng có." Đồng Nhung Hồ không cuồng ngạo, cũng không lạnh nhạt, chỉ dùng giọng điệu nghi hoặc mà trêu chọc một câu, muốn hiểu rõ hơn sức mạnh của người tới.

Nhưng mà, trong đám man rợ, không ít người đầu óc đều là cơ bắp.

Lúc này, tộc trưởng Hồng Tinh thị tộc đứng bên cạnh Đồng Nhung Hồ đột nhiên cười hắc hắc, nói: "Ta còn ngờ ngợ là ai, thì ra là một tiểu bạch kiểm từ bên ngoài được gả vào Chân Viêm."

Đồng Nhung Hồ sửng sốt, Chân Viêm Hùng cũng sửng sốt...

Hai người này đều là loại tộc trưởng tương đối có đầu óc, lúc này đang trò chuyện và dò hỏi, nào nghĩ tới tộc trưởng Hồng Tinh thị tộc lại lên tiếng nhục nhã.

Cửu Diễm thị tộc một là tôn trọng cường giả, hai là bài ngoại.

Nhưng trước đây bởi vì vẫn sống ở lãnh nguyên nên vẫn còn cẩn thận.

Nhưng từ khi bọn họ ra bên ngoài, nhìn thấy bên ngoài yếu đuối, tâm lý của nhiều người đã bắt đầu thay đổi.

Kiêu ngạo, không kiêng nể gì, không biết kính sợ, chính là chân dung chân thật của những người này.

Hiện giờ, tộc trưởng Hồng Tinh thị tộc hiển nhiên là người như thế.

Nhưng mà, y vừa dứt lời, Đồng Nhung Hồ còn chưa kịp nói chuyện, hỏa cầu giữa không trung đã lập tức lao tới.

Nhiệt độ cao đập vào mặt.

Hồng Tinh Cổn còn không biết sống chết, rống to một tiếng, quơ lấy cự phủ, bay lên không trung, hóa thành gió lốc "Ô ô" mà chém về phía hỏa cầu giữa không trung.

"Chịu chết đi!"

Y hét lên.

Nhưng mà, cơn lốc biến thành cái đĩa bạc khổng lồ của y đột nhiên dừng lại.

Như kiến càng lay cây, bọ ngựa chặn xe...

Sau khi chém vào hỏa cầu, cự phủ chợt bất động, không chút nhúc nhích.

Lý Nguyên bình tĩnh cầm lấy cự phủ, ngọn lửa nhiệt độ cao phóng thích, đem cự phủ này hóa thành trạng thái nóng chảy, sau đó đẩy về phía trước...

Dung dịch kim loại nhiệt độ cao hóa thành một cơn sóng, trong nháy mắt nhào lên đầu Hồng Tinh Cổn.

Nhưng khả năng chiến đấu của vị tộc trưởng này cũng không tầm thường, y vội vàng quay đầu, muốn thoát khỏi dung dịch.

Nhưng một giây sau, hỏa cầu đến gần y, một bàn tay vươn ra từ ngọn lửa, nhúng vào dung dịch kim loại.

Năm ngón tay siết chặt khuôn mặt Hồng Tinh Cổn.

Hồng Tinh Cổn ở giữa không trung bắt đầu giãy giụa, đưa tay đá chân, hung hăng đạp về phía Lý Nguyên.

Y đá một cước, chân đó liền nổi lửa.

Y vỗ một chưởng, chưởng kia liền bốc cháy.

Dần dà, Hồng Tinh Cổn không đánh trả nữa, y hóa thành người bốc cháy, còn hai tay dĩ nhiên chụp lại, liên tục bái trong hư không, đúng là bắt đầu xin tha nhận thua.

Chỉ tiếc mặt của y đã bị Lý Nguyên nắm lấy, xin tha cũng không cách nào nói thành lời, nếu không sợ là muốn đẩy kim loại tan chảy ra, sau đó nhận sai xin tha...

Lý Nguyên lơ lửng giữa trời, cứ như vậy cầm lấy tộc trưởng Hồng Tinh thị tộc, dùng một loại thủ đoạn tàn bạo mà ngay cả man rợ nhìn thì tim cũng phải lạnh, đang từ từ giết chết y.

Sinh mệnh lực của Hồng Tinh Cổn rất mạnh, nhưng lúc này càng mạnh lại càng đau khổ.

Loại dung dịch kim loại này từ từ chảy vào thất khiếu, nhiệt độ cao chậm rãi nấu chín thân thể, thống khổ này không khác gì lăng trì phàm nhân.

Mà càng trớ trêu thay, dung dịch kim loại này chính là do rìu của y tan chảy mà thành.

Cái rìu của y đã giết vô số người, và bây giờ... Đến lượt y.

Lý Nguyên cứ như vậy cầm lấy y, nhìn y giãy giụa kịch liệt, nghe tiếng kêu thảm thiết nhỏ như tơ tằm của y từ kẽ lòng bàn tay, nhưng làm thế nào cũng không buông tay.

Muốn chinh phục Băng Man tàn bạo, vậy cần phải tàn bạo hơn bọn họ.

Lịch sự? Khiêm tốn?

Trong mắt lũ man rợ, đó chính là biểu hiện của kẻ yếu.

Ngươi nhường một bước, vậy phải nhường mười bước.

Ngươi mềm một phần, sẽ có người bắt nạt ngươi mười phần.

Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn lúc này khí phách tàn bạo như vậy.

Nếu muốn biến Man tộc thành hậu hoa viên của hắn, thì hắn nhất định phải đóng vai nhân vật mà chính hắn cũng không thích.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân mà chính hắn không muốn thừa nhận: trên đoạn đường này, hắn thấy sinh linh đồ thán, thấy nhiều da người treo trên đầu thành, nhìn thấy thương sinh bị man rợ dưỡng thành nô lệ, tất cả đều làm hắn tức giận.

Nếu Diêm tỷ ở đây, thì nhất định sẽ giết sạch đám man rợ này nhỉ? Lý Nguyên yên lặng nghĩ.

Lúc ý nghĩ này thoáng qua, động tĩnh giãy giụa trên tay hắn đã càng lúc càng nhỏ, mắt thấy liền tiếp cận tử vong.

Đột nhiên trong đám man rợ có người mở miệng nói: "Ngươi muốn làm Đại Man Vương, thì phải được tộc trưởng thị tộc chúng ta ủng hộ.

Vị này là tộc trưởng Hồng Tinh thị tộc, ngươi buông hắn ra trước!

Nếu không, Đại Man Vương ngươi cũng đừng hòng làm!"

Nói xong, Lý Nguyên liếc mắt nhìn, đã thấy là một Băng Man có hình tượng khá tuấn mỹ.

Băng Man này là tộc trưởng Bạch Lộc thị tộc - Bạch Lộc Phong.

Bạch Lộc Phong thiên về "Trí giả" trong Cửu Diễm thị tộc.

Sở dĩ là "Trí giả", là bởi vì năm xưa y từng học được chút xảo quyệt của người bên ngoài, nếu không lúc này cũng không thể nói ra lời bậc này.

Bạch Lộc Phong dường như phát hiện Lý Nguyên nhìn chăm chú, vội vàng lui về phía sau một nam tử cường tráng hai mắt như lửa, đồng thời trong miệng hô: "Đừng quên, ngươi chỉ là kẻ ngoại lai!"

Nam tử hai mắt như lửa này chính là tộc trưởng Huyết Phương thị tộc trong hai tộc đứng đầu Cửu Diễm thị tộc - Huyết Phương Yếm.

Đáng tiếc, lời nói của y mới dứt, chợt nghe được một tiếng nổ tung giữa không trung.

Lại thấy Hồng Tinh Cổn kia đã nổ thành một làn sương máu...

Máu thịt, mảnh kim loại, hỏa diễm, bay đầy trời, không còn nhìn ra vẻ nào là hình người nữa.

Mà ngay khi tiếng nổ vang lên, thân hình Lý Nguyên chớp động, trực tiếp lao về phía Bạch Lộc Phong.

Về phần Huyết Phương Yếm chắn ở giữa, hắn cũng chưa từng tránh né, vẫn cứ thiêu đốt như vậy, hướng hai người mà đi.

Kẻ cản đường, chết.

Như thế mà thôi.

Hắn vọt tới, Huyết Phương Yếm cũng phải nuốt nước miếng, chợt lóe lên, nhường qua một bên, nhường ra Bạch Lộc Phong trốn sau lưng y.

Bạch Lộc Phong chưa kịp nói chuyện, trực tiếp đã bị Lý Nguyên nắm lấy, túm được giữa không trung.

Bạch Lộc Phong hét lớn: "Cứu ta! Hắn giết ta, cũng sẽ không buông tha các ngươi! Cứu ta với... Hắn chỉ là kẻ ngoại lai, hắn căn bản không phải người của thị tộc chúng ta."

Lý Nguyên cũng không ngăn cản, cứ để mặc cho y hô.

Thế nhưng, không có ai ra tay.

Mà ngọn lửa nhiệt độ cao rất nhanh đã làm tan chảy thanh đoản đao kim loại treo bên hông Bạch Lộc Phong thành dung dịch, lại chảy vào trong miệng y, trong mũi y.

Một lát sau...

Bùm!

Lại một làn sương máu.

Bạch Lộc Phong, chết!

Dưới sương máu, Chân Viêm Hùng bước ra khỏi hàng, hai tay giơ lên, cất cao giọng nói: "Man Vương muốn thống nhất cửu tộc!

Nếu các ngươi đồng ý, đó chính là tộc trưởng, nếu là không đồng ý, vậy thì đổi tộc trưởng!

Hồng Tinh Cổn dám ra tay với Man Vương, đáng chết!

Bạch Lộc Phong tự cho là thông minh, dám uy hiếp Man Vương, đáng chết!

Còn các ngươi thì sao?

Trong các ngươi có bao nhiêu người từng lên tiếng sỉ nhục Man Vương?

Lúc này không tạ tội, thì còn chờ khi nào?!"