Chương 496 Ngón tay cất Tĩnh Hải bất khả địch, Bạch Liên yêu nữ lạc hoa ý (3)
Và tại thời điểm này...
Bạch Linh Thủy đang lôi kéo Lý Nguyên và giảng giải cho hắn kia là cái gì.
"Võ học thiên hạ chia làm cửu phẩm, nhưng người với người lại khác nhau.
Thanh Hãn Thành, điện chủ của Thần Mộc Điện ở Miên Châu đạo, mặc dù cường đại nhưng không phải là mạnh nhất.
Nếu ngươi thực sự muốn chiến đấu với kẻ mạnh nhất, thì nên đi về phía nam.
Ở phía nam, có sự hiện diện của một kẻ mạnh hơn Thanh Hãn Thành."
"Không đi, mẹ ta nói, cơm phải ăn từng miếng một.
Phương nam quá xa, ta muốn đánh với Thanh Hãn Thành trước." Lý Nguyên biết yêu nữ này muốn bắt cóc hắn đến Liên giáo, sau đó làm việc cho Liên Giáo, nhưng điều này là không thể.
Đúng lúc này, từ xa truyền lại tiếng bước chân.
Lý Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn người tới, là một nam nhân tóc ngắn mạnh mẽ, mà số liệu là "2855-7228".
Đây là người mạnh nhất mà hắn từng thấy kể từ khi hắn tiến vào Miên Châu đạo, thậm chí còn mạnh hơn Cô Tuyết Kiến lúc chưa vào tứ phẩm.
Bạch Linh Thủy kéo hắn, nói: "Đây là huynh trưởng của ta, Bạch Đấu Thất, hắn đuổi cừu trở về."
Nói xong, nàng lại nói: "A Bạch nhà ngươi cũng không khác gì cừu nhà ta đúng không?"
Lý Nguyên lắc đầu giống như đánh trống: "Không, A Bạch nhà ta có hai cái mông."
Bạch Linh Thủy nói: "Nô gia nói bộ lông, đều trắng và mềm như vậy..."
Lý Nguyên lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.
Mà đợi đến khi Bạch Đấu Thất đi vào sân, Bạch Linh Thủy lại giả vờ giới thiệu Điển Vi với Bạch Đấu Thất.
Lý Nguyên thì ôm một con cừu bắt đầu bới lông.
Sau một thời gian ngắn, Bạch Linh Thủy lại chạy đến bên cạnh hắn, cùng hắn chải lông cừu, sau đó nói: "Ta cũng thích sờ cừu như vậy."
Lý Nguyên có chút im lặng, hắn hiểu, đây là sự phát triển của sở thích chung, để đề thăng độ hảo cảm...
Trên đỉnh đầu con cừu này mang số "0-1", bị Lý Nguyên và yêu nữ sờ soạng như vậy, phát ra tiếng kêu be be.
Bạch Linh Thủy chợt nói: "Ngươi và ca ta đánh nhau đi, đây cũng là vì tốt cho ngươi. Nếu ngay cả ca ta mà cũng không thắng, vậy đừng đi tìm Thanh Hãn Thành nữa... Lúc kia, ngươi không đánh bại hắn, hắn sẽ giết ngươi."
Lý Nguyên cười ha hả: "Con người của ngươi thật tốt lạ thường nha, vừa chỉ đường giúp ta, vừa gọi ca ngươi đánh nhau với ta."
Hai chữ "đánh nhau" vừa mới dứt, hắn liền bật lên "ba" một tiếng, hưng phấn chạy về phía nam nhân trong sân.
Nam nhân này cơ bắp rắn chắc, dùng sức một cái là giống như dây leo quấn quanh thân, lúc giãn vai, từng viên cơ bắp rút đi giống như những con chuột luồn lách.
Lý Nguyên nhận ra phong cách này.
Trong Liên giáo, chỉ có Hồng Liên tặc mới có bộ dáng như vậy.
Bạch Liên bí thám, Hồng Liên hiệp trợ, Thanh Liên và Hắc Liên ở nhà "bạo binh", đây quả thật là tổ hợp không tồi.
Và nam nhân này xuất hiện ở đây, Lý Nguyên dùng ngón chân cũng có thể đoán được, đây là để đánh giá thực lực của hắn...
"Xin được chỉ giáo."
Bạch Đấu Thất mặt mang lệ sắc, khóe miệng chậm rãi nhe răng cười, khí tức hủy diệt trên từng tấc cơ thể chậm rãi khuếch tán.
Lý Nguyên dường như không cảm thấy hơi thở đáng sợ này của y, ngây thơ vuốt đầu, cười: "Ha ha."
Dứt lời, hắn liền vọt lên phía trước, đao khí của hắn ở khắp mọi nơi, hai ngón tay khép lại, chính là Tĩnh Hải.
Đầu ngón tay kia điểm ra, Bạch Đấu Thất lập tức cảm thấy một đại dương mênh mông đập vào mặt.
Yên tĩnh, đại dương yên tĩnh xây thành những con sóng nhấp nhô giữa không trung, còn nam nhân ẩn náu trong sóng kia dường như thần biển ở đây, hắn lộ ra hình dáng mơ hồ khổng lồ ở giữa không trung, chỉ đẩy tay thôi, đã hóa thành vĩ lực mênh mông không thể cưỡng lại.
Tĩnh Hải Đao của Lý Nguyên, chưa bao giờ dùng trước mặt người ngoài.
Trong mắt man tử chưa từng tu luyện võ kỹ, hắn chỉ là lực lượng cường đại, không phải đao pháp cường đại.
Nhưng Bạch Đấu Thất khác với man tử.
Y biết hàng.
Trước mắt y, tất cả mọi thứ đã biến mất, chỉ còn lại hai ngón tay.
Nhưng hai ngón tay kia lại biến mất, trở thành một thanh đao.
Một thanh đao chứa đựng biển cả.
Đao chưa tới, nhưng khí phách trên đó đã phá vỡ tất cả khí tức hủy diệt của Bạch Đấu Thất.
Y niệm chuyển như bay, nhìn chăm chăm vào thanh đao này.
Đao này, không khơi dậy mảy may chút sóng gió nào, không có chút lực lượng nào tản ra bên ngoài, nhưng bản thân nó... Lại là mênh mông đến cực điểm.
Bạch Đấu Thất chảy mồ hôi đầm đìa, y giơ tay lên muốn hành động, nhưng một giây sau, gã khờ đối diện lại đột nhiên tăng tốc.
Một đao hướng ngang, song chỉ điểm ngãy giữa lông mày y, nhưng không làm cho trán y có chút đau đớn nào, đó là khống chế lực lượng đến cực hạn, tựa như Thái Sơn áp đỉnh, chỉ cần không đè xuống, ngay cả một con kiến cũng không cảm nhận được sự khống chế vĩ đại kia.
Thời gian giống như đứng yên.
Tiếp theo là phát ra âm thanh "tách tách".
Thì ra, hai ngón tay của Lý Nguyên sau khi điểm vào mi tâm Bạch Đấu Thất, lại cọ cọ lên trên, giống như cắt xuống một nhúm tóc nhỏ.
Tóc bay lả tả, lướt qua khuôn mặt trợn mắt há hốc mồm của Bạch Đấu Thất, rơi xuống bùn đất ẩm ướt.
"Không có ý nghĩa, không có ý nghĩa, ah ah!!"
Gã khờ đột nhiên ôm đầu, nhảy múa, gầm gừ trong đau đớn, chạy lên mái nhà.
Mà Bạch Đấu Thất thì toàn thân ướt đẫm, đứng yên tại chỗ bất động.
Sau vài hơi thở, mới thở hổn hển mấy ngụm, ngực phập phồng, tựa như người chết đuối.
Bạch Linh Thủy nhìn bộ dáng của y, lần đầu tiên trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh hãi chân chính.
Bạch Đấu Thất, đây đương nhiên là tên giả.
Nam nhân mà nàng gọi tới chính là cộng sự của nàng, tên thật là Hàn Đồng Nhi, thân phận thật sự là đệ nhất nhân trong đám trưởng lão Hồng Liên giáo, cũng là nam nhân chỉ còn cách tứ phẩm nửa bước.
Bất luận kẻ nào có thể đánh bại y, chỉ có thể là tứ phẩm.
Chẳng lẽ nói nam nhân tên Điển Vi kia lại là tứ phẩm!
Một tán nhân tứ phẩm, còn là một tồn tại ngây thơ như vậy.
Bạch Linh Thủy nghiêng đầu nhìn thoáng qua nam nhân đầu trọc đang tức giận ngồi xổm trên nóc nhà, chợt nói: "Đại ca, huynh mệt rồi, vào nhà nghỉ ngơi sớm đi, ta đi bồi Điển huynh đệ."
Nói xong, Bạch Linh Thủy nhẹ nhàng bay lên, đáp xuống mái nhà.
Gã khờ không hiểu gì cả, nếu không chỉ cần thay thế một cái đầu bình thường là sẽ cảm thấy nàng và Bạch Đấu Thất chẳng phải là người bình thường.
Bạch Linh Thủy ngồi bên cạnh Lý Nguyên, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Xin lỗi, ta cho rằng huynh trưởng của ta có thể..."
"Hừ!"
Mãnh nam đầu trọc hờn dỗi quay đầu, không để ý đến nữ nhân này.
Bạch Linh Thủy dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên nàng gặp một nam nhân kỳ lạ như vậy.
Nàng suy đoán, truyền thừa thần công của nam nhân này hẳn là loại công pháp luyện bản thân thành kẻ ngốc.
Tu luyện thần công, sau đó tâm tính đại biến, điều này rất bình thường.
Nàng kéo góc áo Lý Nguyên từ phía sau, thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Nhưng ngày mai ta sẽ đưa ngươi đến Thần Mộc Điện, Thanh Hãn Thành lợi hại hơn huynh trưởng ta rất nhiều."
"Vậy thì được."
Mãnh nam đầu trọc được dỗ dành....
Rạng sáng, tiếng ngáy của mãnh nam tựa như tiếng sấm.
Bạch Linh Thủy và Hàn Đồng Nhi đi vào rừng già dưới ánh trăng bên ngoài.
Cả hai không nói chuyện, chỉ viết giấy đưa cho nhau, trao đổi thông tin.
Bạch Linh Thủy viết: 'Hồi tối, sao ngươi không ra chiêu nào hết vậy?'
Hàn Đồng Nhi viết: 'Hắn thật đáng sợ, nếu là người không hiểu ngược lại có thể ra tay không kiêng nể gì, nhưng ta lại nhìn ra chỗ đáng sợ của hắn, chờ đến khi ta muốn chống đỡ, đã không còn kịp nữa rồi. '
Bạch Linh Thủy: "..."