Chương 497 Ngón tay cất Tĩnh Hải bất khả địch, Bạch Liên yêu nữ lạc hoa ý (4)
Hàn Đồng Nhi viết: 'Ngươi có chắc chắn rằng hắn không sử dụng đạo cụ ác quỷ để dịch dung không?'
Bạch Linh Thủy viết: 'Chắc chắn, dương khí quanh người hắn nồng đậm giống như trường hà đại giang, đạo cụ ác quỷ nào có thể như vậy?'
Hàn Đồng Nhi gật đầu, y cũng cảm giác được.
Một lúc lâu sau, y viết một câu: 'Có lẽ là một quái vật ngàn năm khó gặp, bị chúng ta đụng phải, ta không xứng dò xét hắn. '
Đột nhiên, trong mắt y lấp lánh nóng rực, lại viết: 'Thánh Cô, ngươi có thể thuần phục hắn không? Miễn là thuần phục hắn, hết thảy sẽ ổn... '
Viết xong câu này, y lại cảm thấy không đúng, vò thành một cục, tờ giấy kia tức thì cháy thành tro tàn.
Y lại viết: 'Thánh Cô, ngươi có thể làm cho hắn yêu ngươi, sau đó coi ngươi là thê tử. Cho dù hắn không làm bất cứ điều gì, thì đây cũng là một đại công rồi. Ngươi có thể đóng vai người hắn thích, diễn cả đời. '
Bạch Linh Thủy do dự trong chốc lát, viết: 'Ta không biết, ta chưa bao giờ gặp một người như hắn, thậm chí ta nghĩ thế gian này sẽ không bao giờ có người như hắn. '
Hàn Đồng Nhi viết: 'Đừng để hắn đi tìm Thanh Hãn Thành, hắn vào Thần Mộc Điện, ta lo là sẽ không ra được. '
Bạch Linh Thủy lưu chuyển diệu mục, tựa như đang suy tư cái gì đó.
Hàn Đồng Nhi tiếp tục viết: 'Dẫn hắn đi phương nam, trực tiếp đi Liên giáo, ta sẽ lập tức truyền tin cho giáo chủ. Đến lúc đó, có giáo chủ tại, đủ để làm cho võ si như hắn tận hứng, chúng ta cũng không tính là lừa gạt hắn. '
Bạch Linh Thủy vẫn đang suy tư.
Chân dài của nàng quấn trong quần vải thôn cô, đôi mắt sáng ngời nhưng u sầu có chút xuất thần.
Nàng đang phải đối mặt với thách thức lớn nhất đời mình.
Cho nên, nàng phải đủ thận trọng.
Một lúc lâu sau, nàng viết: 'Sáng mai, ta ra ngoài... Ngươi chỉ đường cho hắn, bảo hắn đi về phía nam. Chuyện sau này, ngươi đừng quan tâm. '
Ngay tại lúc hai người trao đổi tin tức ở trong rừng xa xa, thì trong sân, một thân ảnh tựa như quỷ mị nhanh chóng đi tới nơi này, móc lên một ít tóc ngắn đã lẫn vào bùn đất, lại cẩn thận bỏ vào một cái túi.
Tóc của Hàn Đồng Nhi, nhận được!...
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Bạch Linh Thủy đi ra ngoài.
Lý Nguyên dậy sớm, ăn mấy cái bánh bao thịt mua ở chợ gần đó, lại húp xong một bát mì giò heo, liền hét lên: "Bạch cô nương đâu, Bạch cô nương đâu rồi?"
Hàn Đồng Nhi nói: "Muội ta có việc gấp phải đi, ta chỉ cho ngươi đường đến Thần Mộc Điện."
Lý Nguyên la hét: "Ta không tin ngươi!"
Hàn Đồng Nhi có chút im lặng, nhưng chẳng mấy chốc y nhớ lại tin tức thu thập được lúc trước, có một tin "Điển Vi bị lừa".
Vì vậy, y nói: "Tin ta, nếu ta lừa ngươi, ta sẽ ăn hết cái bàn trước mắt."
Lúc này Lý Nguyên mới ngây thơ nói: "Được rồi."
Hàn Đồng Nhi vội vàng dẫn Lý Nguyên đến quan đạo, lại chỉ một con đường đi về phía nam, nói: "Ngươi đi dọc theo con đường này, là có thể đến Thần Mộc Điện."
"Tốt!"
Lý Nguyên hưng phấn xông ra ngoài.
Đi một lúc, hắn chậm lại.
Con đường đi về phía nam này rõ ràng là lừa gạt kẻ ngốc.
Bất quá, hắn cảm thấy Bạch Liên giáo hẳn là còn có hậu thủ.
Nếu không có, hắn sẽ khinh thường Bạch Liên giáo, đồng thời tự mình vòng lại Thần Mộc Điện.
Vấn Đao Cung huyện Sơn Bảo càng ngày càng nguy hiểm, hơn nữa tồn tại quá nhiều bí ẩn không biết, quá nhiều quân cờ không biết sắp rơi xuống.
Đến thời điểm những quân cờ "chặt đầu che mặt" kia rơi xuống, chính là lúc sơn băng địa liệt.
Hắn đến đây, không chỉ vì đột phá, mà còn thuận tiện tìm hiểu tin tức.
Mà loại tin tức này, đương nhiên không thể rơi xuống từ hư không, càng không thể chạy đến tửu lâu là có thể nghe được.
Đối thủ càng mạnh, càng khó nhìn thấy.
Thông tin càng bí mật, càng khó có được.
Mặc dù hắn cường đại, nhưng không tự phụ đến vô địch, ít nhất là những lão già trong "Thần Linh mộ địa" ở lãnh nguyên Tây Cực, hắn không thể đoán được.
Ngoài ra, hắn vẫn còn nhớ rõ, trên đời này còn tồn tại "thế lực siêu nhiên" nằm phía trên "Ngũ Hành thế lực, Liên giáo".
"Thế lực siêu nhiên" kia hắn từng nghe, nhưng chưa từng thấy.
Khi hắn ở Thần Mộc Điện, thật ra đã hỏi Cô Tuyết Kiến, hỏi rất nhiều người, nhưng những tồn tại đáng lẽ phải biết "thế lực siêu nhiên" lại chỉ nói "thế lực siêu nhiên có tồn tại, nhưng phải mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, cho nên chúng ta chưa từng gặp qua".
Lý Nguyên vừa nghĩ, vừa đi dọc theo quan đạo.
Hắn vội vàng một ngày một đêm, sau đó ngồi trên một cọc gỗ lớn và bắt đầu chờ đợi.
Quả nhiên, tại nửa đêm, dưới ánh trăng, một nữ tử áo trắng như tuyết giục ngựa mà đến.
Nàng rất lo lắng, tóc tai rối bù, lộ ra dáng vẻ vội vàng lên đường đã lâu.
Khi nhìn thấy một nam nhân đầu trọc bên đường, nàng vội vàng ghìm ngựa, sau đó nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Lý Nguyên, cong lưng thở hổn hển, thỉnh thoảng ngửa đầu nở nụ cười.
Đôi mắt nàng vẫn còn lấp lánh nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Lý Nguyên thấy nàng cười.
Nữ nhân lúc cười và khóc, rất động lòng người.
So với nụ cười quyến rũ lúc trang điểm đậm, lúc này càng dễ làm lòng người nhũn ra hơn.
Lý Nguyên yên lặng khen ngợi diễn xuất của nàng, âm thầm ôm tay, thầm nghĩ "không hổ là chuyên gia".
"Điển đại ca, cuối cùng ta cũng đuổi kịp huynh."
"Điển đại ca!"
Bạch Linh Thủy rất kích động.
Lý Nguyên cho rằng nàng sẽ nhân cơ hội này để đẩy nhanh quá trình, nhào vào lòng hắn.
Nhưng yêu nữ chuyên nghiệp này lại không.
Nàng duy trì khoảng cách, chỉ là đôi mắt kia đang lấp lánh những giọt nước mắt của niềm vui, thật rung động.
Lý Nguyên ngây thơ sờ sờ đầu, nói: "Đại muội tử a, sao muội lại chảy nước mắt?"
Bạch Linh Thủy Nói: "Ca ta... Ca ta chỉ cho huynh một con đường sai lầm!
Con đường này không thể gặp Thanh Hãn Thành.
Sau khi biết được, ta nhanh chóng tới tìm huynh.
Ta nghĩ ta sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa...
Không nghĩ tới..."
Nàng vui vẻ xoay người, hai tay chắp lại, ngửa mặt lên bầu trời đầy sao và ánh trăng, liên tục bái lạy: "Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ."
Lý Nguyên bừng tỉnh, đây không phải là đạp người thăng quan sao, Bạch Liên yêu nữ này là muốn giẫm lên vị Hồng Liên trưởng lão kia, đây là trực tiếp đề cao độ hảo cảm của hắn.
Đừng nói, ngay cả khi hắn biết sự thật, nhìn thấy cảnh này vẫn rất cảm động.
Đây hoàn toàn là cảm xúc bình thường của con người.
Đã như vậy, thì lợi dụng lẫn nhau đi.
Dù sao, hắn có rất nhiều thời gian.
"Khi còn nhỏ, ta từng bị gia đình lừa dối, bọn họ giao ta cho một nữ nhân xa lạ, móc ngoéo và nói rằng nữ nhân ấy sẽ dẫn ta gặp lại bọn họ, nhưng ta không bao giờ gặp lại nữa.
Đến khi ta biết, họ đã chết rồi, huynh trưởng ôm tro cốt của bọn họ tới tìm ta...
Cho nên, ta ghét nhất là kẻ lừa đảo, ta không cho phép người khác lừa gạt ta, cũng không cho phép người khác lừa dối huynh.
Ta phải... Muốn dẫn huynh đi Thần Mộc Điện tìm Thanh Hãn Thành."
"Nhất định!"
Nàng nắm nắm bàn tay nhỏ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Dứt lời, nàng lại nhảy lên ngựa, vẫy tay với Lý Nguyên, hô: "Điển đại ca, lên ngựa, ta đưa huynh đi Thần Mộc Điện."
Lý Nguyên lên ngựa, đồng thời thể hiện trọng lượng mà hắn nên có, hơn ba trăm cân.
Kết quả, con ngựa này chùng xuống, thế nhưng vẫn tiếp tục chở hắn và Bạch Linh Thủy đi về phía trước.
Bạch Linh Thủy không nói những lời như "ôm chặt ta từ phía sau" nhưng hai người cùng cưỡi ngựa, làm sao lại không gần gũi?
Tuy nhiên, Bạch Linh Thủy giả vờ không có cảm giác, tùy ý dán gần và chậm rãi ấm lên.
Thợ săn lợi hại nhất, thường xuất hiện trong tư thế của con mồi.
Bạch Linh Thủy giả vờ là con mồi.
Lý Nguyên buông hai tay, chính là không ôm nàng, mà là trong miệng lẩm bẩm mê sảng như "Nếu ta xuất ra một cái Phích Lịch Hồi Hồi Bạo Tạc Đao trước, lại tiếp một tay Cửu Thiên Sư Tử Bá Vương Hống, không biết Thanh Hãn Thành ngươi sẽ đón đỡ như thế nào".