← Quay lại trang sách

Chương 499 Thế sự thường phụ kẻ ngốc, long tàng hổ ngọa về lại Thần Mộc (2)

Yêu nữ cảm nhận được bàn tay lông lá di chuyển qua lại giữa mái tóc nàng, lâu lâu lại đau đớn bất thình lình, nàng có chút im lặng.

Khóe miệng nàng co rút, xoay người nắm lấy bàn tay to lớn, lại nhẹ nhàng đặt ở bên má mình, để cho sườn mặt nho nhỏ của mình kề sát vào trong bàn tay to lớn, đồng thời ôn nhu nói: "Chỉ cần Điển đại ca vui vẻ, tiểu muội cũng vui vẻ.

Chuyện ước chiến giao tiểu muội, Điển đại ca chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu là được.

Thực lực của Thanh Hãn Thành cực kỳ bất phàm, Điển đại ca chớ khinh địch."

Nàng nói rất chân thành.

Lý Nguyên ngây ngô vuốt đầu, cười ha ha.

Nhìn hắn như vậy, Bạch Linh Thủy cũng cười theo.

Cười có thể lây nhiễm.

Chốc lát sau, ngôi nhà tràn ngập niềm vui trong sáng.

Lý Nguyên tạm thời ở lại tiểu trấn.

Buổi sáng sau khi ăn bánh bao xong, hắn ở trong phòng trêu chọc những con chim đậu trước cửa sổ, nhưng khi những con chim này lần nữa rời đi, nó đã trở thành đôi mắt của hắn.

Những con chim vỗ cánh bay cao, quan sát cảnh quan xung quanh.

Trong khi đó, Bạch Linh Thủy bắt đầu vận dụng các mối quan hệ.

Nàng viết một lá thư, đưa vào tam trọng môn.

Tiếp đó bắt đầu tạo thế.

Nàng cũng không hùng hổ bức người, mà viết rằng có một người tên là Điển Vi, là hậu bối giang hồ, ẩn ở thâm sơn, không rành thế sự, si mê võ học, đã đánh bại cường giả ngũ phẩm, nghe nói Thần Mộc Điện điện chủ lực lượng cao thâm, cho nên hy vọng được giao thủ với y, nếu đồng ý thì vào đêm trăng sáng trung thu đến Phi Yến đài cách Thần Mộc Điện ba mươi dặm.

Nàng cũng không biết quan hệ giữa Thanh Hãn Thành và cao tầng Liên giáo, cho nên nàng lại thiết lập một ván cờ "phá tâm" nho nhỏ ở chỗ này.

Mặc dù nàng không chắc chắn liệu tên to con kia có thể thắng hay không, nhưng nàng lại hy vọng dùng hết khả năng nhằm lợi dụng tên to con đó để phá đi đạo tâm của Thanh Hãn Thành, để Thanh Hãn Thành sinh ra tâm ma.

Cường giả như Thanh Hãn Thành, khi đối chiến với người khác, nếu đối phương cũng là cao thủ nổi danh như y thì còn tốt, nhưng loại ngốc khờ không biết từ xó xỉnh nào xuất hiện thì hiển nhiên không nằm trong danh sách này.

Cho dù Thanh Hãn Thành chỉ là chiến hòa, hoặc là không thể bắt được tên to con kia trong nháy mắt, thì chắc chắn y sẽ sinh ra tâm ma.

Giang hồ này, không ít tồn tại đỉnh cấp đều biết Thanh Hãn Thành đã bị kẹt ở tứ phẩm khoảng chừng hai trăm năm rồi.

Một tâm ma nho nhỏ như vậy, nói không chừng cũng đủ để hủy hoại y.

Vì vậy, Bạch Linh Thủy cố ý nhấn mạnh chuyện hắn đi ra từ thâm sơn, nhấn mạnh nguồn gốc vô danh của hắn.

Về phần có dùng được hay không, thì phải xem Thanh Hãn Thành có đủ mẫn cảm không.

Bạch Linh Thủy tương đối thông minh, mặc dù nàng đang tạo thế, nhưng lại không dùng danh nghĩa Liên giáo.

Nàng biết, tạo thế bằng danh nghĩa Liên giáo thoạt nhìn sẽ cưỡng ép trói buộc tên to con này vào chiến xa Liên giáo, nhưng kì thực sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề.

Ví dụ, tên to con không làm gì cả.

Ví dụ, từ trận khiêu chiến của một võ si biến thành trận khiêu chiến của cao thủ Liên giáo, cảnh tượng lúc ấy sẽ trở nên lớn hơn, Ngũ Hành thế lực thậm chí cả Phật Đạo hai môn đều sẽ phái đến cao thủ. Lúc đó, Liên giáo cũng không thể không điều tới cao thủ, lúc này tên to con đâm lao phải theo lao, nói không chừng sẽ chết trận trong hỗn chiến, mà điều này lại không phù hợp với kỳ vọng của nàng.

Hiện nay, Liên giáo có kế hoạch chiến lược khác, không cần bố trí ở đây nữa.

Nếu dùng cục diện này dẫn cao thủ Liên giáo tới, thì đó chính là phá hủy bố cục ban đầu, biến khéo thành vụng.

Đối với Liên giáo mà nói, tên to con là một cao thủ, là một kho báu có thể ẩn giấu bí mật.

Nhưng đối với nàng, tên to con là cuộc gặp gỡ duy nhất trong cuộc sống của nàng.

Là... Duy nhất.

Bạch Linh Thủy am hiểu mị thuật, am hiểu các loại pháp môn.

Nhưng cuối cùng, mị thuật không phải là "làm cho quần hào bái ngã dưới váy lụa" mà là "mê hoặc một cường giả tuyệt thế, để cho một người quỳ gối dưới váy".

Quần hào?

Quần gì hào?

Một đám ô hợp hư danh mà thôi.

Cường giả là duy nhất, nào có thể thêm chữ "quần"?

Mặc dù gã to con giống như một con khỉ lông lá, nhưng Bạch Linh Thủy đã quá quen với bộ dáng dối trá của nam nhân, ngược lại cảm thấy một con khỉ lông lá như vậy cũng khá tốt.

Cho nên, nàng cẩn thận khéo léo, nắm chắc chừng mực, phát ra phong thư khiêu chiến này, đồng thời tạo thế trên giang hồ.

Nàng bức bách Thanh Hãn Thành xuất chiến, nhưng không làm cho người ta khó chịu, mà là dùng một phương thức rất tự nhiên.

Nàng để lại đường lui cho Lý Nguyên khi hắn thất bại, bởi vì đây chỉ là trận khiêu chiến của một võ si trong núi đối với cường giả mà thôi. ...

Những con chim của Lý Nguyên lặng lẽ quan sát, lắng nghe tin tức ở tiểu trấn này và các vùng lân cận.

Hành động của Bạch Liên yêu nữ, hắn cũng có thể đoán được.

Điều này làm cho hắn có ánh nhìn cao đối với yêu nữ này, cảm thấy có khi người này có thể trở thành một "đối tượng hợp tác lâu dài".

Thế là, trái tim của hắn từ từ thư giãn.

Tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng mà hắn mong đợi.

Hắn bắt đầu suy nghĩ về Thanh Hãn Thành trong ấn tượng của mình, và cũng thử tưởng tượng cảnh giao phong với y. ...

Thời gian trôi qua từng ngày.

Chỉ còn năm ngày nữa là đến đêm trăng tròn Trung thu.

Cuối cùng, phong thư cũng đã được gửi đến tay Thanh Hãn Thành bế quan đã lâu.

Trên tháp chuông Bạch Trúc.

Thanh Hãn Thành mở lá thư.

Nam tử áo xanh mặt mày thâm sâu này, khuôn mặt vào lúc này rõ ràng là đang nở nụ cười.

Điểm khác với trước đây là, chính khí trên khóe mắt của y đã mơ hồ rất nhiều, khí chất xuất trần trên người cũng mông lung rất nhiều.

Hai tay y chắp sau lưng, ngạo nghễ ngẩng đầu, bạch mai thanh nhã thêu trên tay áo dài không biết từ khi nào đã biến thành màu mực.

Bạch mai, hay là mặc mai, tất cả đều phụ thuộc vào sở thích của y , không ai nghĩ nhiều cái gì cả.

Nhưng, điều này thật ra có nghĩa là một sự biến đổi lớn.

Thanh Hãn Thành đã thành công, hoặc là nói y cách thành công chân chính chỉ có nửa bước.

Dưới sự giúp đỡ bí mật của Hắc Liên giáo, y đã làm trọng thương "Thanh Hãn Thành chính khí", sau đó nhân cơ hội này dung hợp gã, hơn nữa bắt đầu thôn tính lực lượng thuộc về gã.

Chỉ có những người đạt đến đỉnh phong của tứ phẩm mới biết: hai tính cách khác nhau, đại diện cho hai ý niệm khác nhau, đại diện cho hai lực lượng khác nhau.

"Ảnh huyết" được điều khiển bởi "Tổ lục".

Khi những suy nghĩ khác nhau điều khiển ảnh huyết sẽ thu được những loại lực lượng khác nhau, điều này rất bình thường.

Thanh Hãn Thành cũng không biết làm thế nào để đạt tới tam phẩm.

Nhưng miễn là một người có logic bình thường, sẽ suy ra: sáp nhập bên kia, biến hai "ta" thành một "ta", vậy đó sẽ là "Ta chân chính".

Thanh Hãn Thành có logic bình thường, y cũng đang làm những gì y cảm thấy đúng.

Đại đạo thông thiên, đạo vốn là hẹp như thế!

Có thể sống, chỉ có một người.

Bây giờ, người có thể vượt qua chung quy vẫn là y.

Y rất hạnh phúc, thậm chí có vài phần đắc ý đã lâu không thấy.

Còn về bức thư...

Y tiện tay bóp nát, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của phó điện chủ Cảnh Bạch Khấu đưa thư đến, y nói ra một câu: "Truyền ra ngoài, bổn tọa còn đang bế quan, lời mời chiến này, bổn tọa không nhận."

Cảnh Bạch Khấu nói: "Điện chủ, Điển Vi này đang nổi danh có một không hai, đã đánh bại rất nhiều cường giả ngũ phẩm.

Hắn thuận thế mà đến, bên ngoài náo loạn bay tới tấp, ngay cả bốn nhà khác của Ngũ Hành thế lực cũng đã biết, càng là đang quan sát.

Dưới tình huống như vậy, nếu chúng ta từ chối lời mời chiến này, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến uy vọng của Thần Mộc Điện ta. Hiện nay nam bắc đại chiến, chính là lúc thu lấy lòng người.

Nếu chúng ta nhường một chút, thế đó sẽ bị phương nam cướp đi, Liên giáo sẽ không bỏ qua cơ hội tuyên dương nói về Thần Mộc Điện ta..."

Lời nói của gã, là ý nghĩ mà bất kỳ người bình thường nào cũng có, cũng là hiệu quả mà Bạch Linh Thủy mong đợi đạt được.

Bởi vì bất kể là Cảnh Bạch Khấu, hay là Bạch Linh Thủy, đều không thể nghĩ ra một lý do nào để Thanh Hãn Thành từ chối.

Nhưng mà, Thanh Hãn Thành từ chối.