Chương 500 Thế sự thường phụ kẻ ngốc, long tàng hổ ngọa về lại Thần Mộc (3)
Khi Cảnh Bạch Khấu còn chưa nói hết lời, Thanh Hãn Thành đã lộ ra một nụ cười.
Y ngẩng đầu, ngạo nghễ nói: "Thực lực mới là tất cả, ta đang bế quan, khoảng cách đột phá đã cần kề, không muốn phức tạp."
Y cự tuyệt thư khiêu chiến, đúng là vì y còn đang tiêu hóa "Thanh Hãn Thành chính khí", nhưng đồng thời cũng là trợ giúp Liên giáo phá hủy thanh danh của Thần Mộc Điện, tước đi đại thế bên Ngũ Hành thế lực.
Một mũi tên trúng hai đích, tại sao không làm?
Mà chờ y tiêu hóa xong "Thanh Hãn Thành chính khí", lúc đó trên thế gian còn có mấy người là đối thủ của y?
Danh tiếng?
Chẳng qua là thứ chỉ có phàm phu tục tử mới quan tâm thôi.
Muốn dùng cái này để ép buộc Thanh Hãn Thành y, không phải là xem thường y sao?
Cảnh Bạch Khấu nói: "Nhưng mấy ngày nay, rất nhiều người biết ngài đã xuất quan."
Thanh Hãn Thành cười nói: "Xuất quan thì không thể bế quan lại sao? Hít thở không khí mà thôi."
Cảnh Bạch Khấu:...
Gã nhìn nụ cười trên mặt của nam nhân.
Nụ cười đó nhìn có vẻ tươi sáng, nhưng lại ẩn chứa bóng tối trầm trọng, làm cho gã có cảm giác không rét mà run, nhưng lại quen thuộc khó hiểu.
Giống như tại rất nhiều năm về trước, vị điện chủ kia đã từng nói với gã, bảo gã hủy hoại Chúc sư.
Yết hầu của Cảnh Bạch Khấu lăn vài cái, đại não gã xoay nhanh, đột nhiên đoán được cái gì, gã hít sâu vài hơi, sau đó cũng thay đổi nụ cười, quỳ xuống đất, nói: "Chúc mừng điện chủ, chúc mừng điện chủ! Bạch Khấu vĩnh viễn là người của điện chủ!"
Thanh Hãn Thành cười tủm tỉm nhìn gã, sau đó ngửa đầu cười ha ha.
Cảnh Bạch Khấu cũng nở nụ cười theo....
Trong bóng đêm, chim bay kinh tán.
Trên ruộng thịt, muỗi vo ve.
Bóng cây soàn soạt, giống như có quỷ đang nhảy múa trên đường phố trong màu đen tối tăm.
Tại một tiểu trấn khá xa Thần Mộc Điện, Bạch Linh Thủy đang từ bên ngoài trở về, trong tay nàng mang theo một cái túi giấy dầu, trong túi là nửa cân thịt bò, đây là cho vị Điển đại ca kia ăn.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có ai đó ở đầu hẻm bên cạnh đang nhìn nàng chằm chằm.
Nàng vừa động tâm niệm, hơi tới gần, người nọ cũng vô tình đi ngang qua nàng, đồng thời nhét cho nàng một tờ giấy.
Bạch Linh Thủy đi xa, mở tờ giấy ra, đồng tử nàng hơi co rút.
Tờ giấy này vẽ một đống thứ kỳ lạ, thậm chí có thể nói là sọc kẻ lộn xộn.
Nhưng hoa văn này lại là bí văn được sử dụng ở tầng cao nhất của Bạch Liên để truyền đạt "mật lệnh tối cao" đối với các trưởng lão.
Nội dung bí văn rất đơn giản, chỉ có một dòng chữ: Thanh Hãn Thành, là người của mình.
Bạch Linh Thủy nhíu mày, lại tiện tay bóp nát tờ giấy....
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Cảnh Bạch Khấu không đem tin tức "từ chối" truyền ra ngoài.
Lý do rất đơn giản,"Từ chối" có nghĩa là "chủ điện đã nhìn thấy".
Mà "không đồng ý cũng không từ chối" có nghĩa là "điện chủ chưa từng thấy qua", như vậy... Có thể hạn chế sự suy giảm uy tín gây ra cho Thần Mộc Điện.
Nếu muốn nói nữa, vậy thì sẽ đáp lại: "Điện chủ bế quan"," Chiến thư bị đệ tử ngoại môn chặn lại","Chỉ là người rừng, làm thế nào có thể khiêu chiến điện chủ".
Bạch Linh Thủy cũng không có thay đổi cái gì.
Thanh Hãn Thành chỉ là người của Liên giáo.
Nhưng tên to con là người của nàng.
Để cho tên to con đánh một trận với Thanh Hãn Thành thì sao?
Thanh Hãn Thành mạnh như vậy, chẳng lẽ còn có thể bị tên to con đánh chết?
Sau khi có thêm một mối dây dưa như vậy, tại thời khắc mấu chốt, nàng còn có thể kêu dừng, dù sao... Thanh Hãn Thành là người của mình.
Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, cũng không đến mức giết chết tên to con....
Trung thu trăng tròn, ánh trăng chiếu sáng Phi Yến đài.
Lý Nguyên khoanh chân ngồi, chờ cả đêm trên sân đấu này.
Bên cạnh có không ít cường giả đang quan chiến, bọn họ cũng đợi cả đêm.
Nhưng đợi đến bình minh ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu, Thanh Hãn Thành vẫn không xuất hiện.
Hỏi...
Mới biết là bế quan.
Hỏi lại.
Lại nói chiến thư bị người phía dưới làm chậm trễ.
Bạch Linh Thủy không ngờ Thanh Hãn Thành lại không ứng chiến.
Lý Nguyên lập tức cảm thấy có gì đó khác thường.
Hắn phải đi xem, dù sao, hắn vẫn còn có rất nhiều người thân trong thành.
Cho nên, lúc Bạch Linh Thủy chạy vào, lo lắng giải thích với hắn "Nàng thật sự không nghĩ tới Thanh Hãn Thành không ứng chiến, nàng thật sự đã dốc toàn lực an bài".
Lý Nguyên biết rõ những gì nàng nói là thật, nhưng vẫn nổi giận đứng dậy, lật bàn đổ cái "ầm", sau đó vỗ cửa sổ, hét lên "Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta".... Sau đó, hắn bắn ra ngoài như sao băng, trong nháy mắt đã đi xa, chớp mắt đã không còn dấu vết.
Bạch Linh Thủy vọt tới trước cửa sổ, mắt đẹp phiếm hồng, lo lắng hô: "Điển đại ca! Điển đại ca!!"
Tuy nhiên, lời nói của nàng không gọi lại được Lý Nguyên.
Vị Thánh cô Bạch Liên giáo này ngơ ngác đứng tại chỗ, nắm đấm nhẹ nhàng siết chặt, lại chậm rãi buông ra, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nàng hiểu cơn tức trong trái tim tên to con.
Tuy nhiên, điều tra hướng đi của tên to con hẳn là dễ dàng.
Nàng vội vàng huy động người đi điều tra.
Sau đó, nàng sẽ đến bên cạnh tên to con để nhận lỗi với hắn, dỗ dành hắn.
Vài ngày trôi qua.
Bạch Linh Thủy bối rối.
Nàng thu hồi tai mắt, nhưng tên to con lại không rõ tung tích.
Đám thuộc hạ phỏng đoán, có lẽ là không cẩn thận chạy vào quỷ vực nào đó, hoặc có lẽ là không cẩn thận tiến vào thâm sơn.
Những địa phương này làm sao mà tìm được?
Bạch Linh Thủy cảm thấy cảm giác thất bại mãnh liệt, trong lúc nhất thời, nàng không muốn làm công việc của Thánh cô nữa.
Còn Lý Nguyên, sau khi rời khỏi nơi đây và đi vào núi sâu không người, hắn làm tổ một thời gian, sau đó lại liên tục thay đổi địa điểm.
Sau khi xác nhận hoàn toàn không có ai theo dõi, lúc này hắn mới lấy "Hộp gỗ trắng" ra, hơi suy nghĩ, đặt tóc Bạch Linh Thủy vào "Hộp gỗ trắng".
Có được tóc, Hộp gỗ trắng dường như sinh ra một phản ứng kỳ lạ nào đó.
Hộp trở nên cực kỳ kiên cố và khó mở ra, màu sắc cũng là mặt quan tài trộn lẫn xương trắng.
Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, bắt đầu đặt câu hỏi: "Chuyện liên quan đến Thanh Hãn Thành, ngươi biết bao nhiêu? Nói tất cả những gì ngươi biết."
Tuy nhiên, hộp gỗ không trả lời.
Lý Nguyên sửng sốt, đổi phương thức khác hỏi: "Tại sao Thanh Hãn Thành không ứng chiến?"
Hộp gỗ truyền ra âm thanh của Bạch Linh Thủy: "Ta không biết."
Lý Nguyên hiểu, hắn phải hỏi một câu hỏi nào đó, và không thể hỏi những câu hỏi lan man.
Mà lúc này, sau khi nghe được thanh âm trong hộp gỗ, hắn chỉ cảm thấy không rét mà run, may mắn thứ này là do bà nương nhà mình sản xuất.
Hắn tiếp tục hỏi: "Thân phận của ngươi trong Liên giáo?"
"Bạch Liên giáo, Thánh cô."
"Thánh cô là gì?"
"Trưởng lão, trưởng lão của Bạch Liên giáo được gọi là Thánh cô hoặc công chúa."
Lý Nguyên lo lắng không thể hỏi nhiều vấn đề, hơi suy tư, hỏi ra một câu hỏi lớn mật: "Thanh Hãn Thành ngoại trừ là điện chủ của Thần Mộc Điện, hắn còn có thân phận gì nữa không?"
"Nội ứng, hắn là nội ứng của Liên giáo."
Lý Nguyên sửng sốt, đồng tử co rút, ánh mắt lộ ra hoảng sợ, đáp án này thật sự quá khiến hắn bất ngờ.
Đột nhiên, hắn bình tĩnh lại, hỏi: "Thanh Hãn Thành thân là điện chủ của Thần Mộc Điện, vì sao hắn lại đồng ý làm nội ứng cho Liên giáo?"
"Ta không biết."
Lý Nguyên hỏi một vài vấn đề khác.
Nhưng có lẽ là hắn lấy được không ít tóc, cho nên cái hộp này lại trả lời thật lâu, đến cuối cùng, hắn thật sự không nghĩ ra vấn đề gì để hỏi, lại bắt đầu hỏi Bạch Linh Thủy là ai, có vấn đề gì trong quá khứ...
Hỏi đi hỏi lại, hắn biết một chuyện...
Lúc trước, vị Thánh cô Bạch Liên giáo này vậy mà không lừa gạt hắn.
Khi còn nhỏ, nàng đúng là bị gia đình bán đi.
Về phần huynh trưởng ôm tro cốt tới tìm, cũng tồn tại.
Chẳng qua vị huynh trưởng này không phải là Bạch Đấu Thất, mà là người khác, hơn nữa đã sớm chết rồi.
Và đúng lúc này, Hộp gỗ trắng dường như đã đến hạn sử dụng, đột nhiên nát bấy, cả tóc ở bên trong cũng bị đốt cháy thành tro bụi, bị gió thổi biến mất giữa không trung.