Chương 535 Sứ giả từ Hãn Châu
Hai vị này, một vị chính là phụ tá Tiết độ sứ - Thư Thế Nguyên, thực lực chỉ có lục phẩm.
Còn có một vị là cao thủ ngũ phẩm dưới tay Tiết độ sứ, tên là Lưu Thiết.
Trong khoang thuyền, tịch mịch không tiếng động, chỉ nghe sóng nước bên ngoài thuyền.
Không biết qua bao lâu, lại nghe một tiếng "lạch cạch", mũi thuyền cập bờ.
Thư Thế Nguyên và Lưu Thiết chui ra khỏi khoang thuyền, mà ở bên ngoài, hai chiếc liễn đã sớm chờ trên mặt đất bùn lầy.
Người tới nghênh đón là một vị thái giám tướng mạo âm nhu.
Thái giám đứng bên cạnh lâu liễn, hành lễ, phất tay, cười nói: "Ta họ Triệu, là môn hạ của quốc sư, hai vị sứ giả... Mời."
"Làm phiền thái giám rồi." Thư Thế Nguyên hoàn lễ, sau đó đột nhiên cúi người, ngồi vào hàng ghế sau trong lâu liễn.
Lưu Thiết thì đi về phía trước.
Thấy vậy, Triệu thái giám cũng không khuyên can hay hỏi han gì, mà đợi đến khi rèm trước liễn được ngừng động đậy, y giơ tay lên nói: "Khởi liễn."...
Ngày hôm sau.
Trong rừng trên núi Tiểu Mặc, một nam nhân mặc trang phục tiều phu đang đi lại giữa những tán cây cao thấp khác nhau.
Trán của nam nhân nhăn nheo như vỏ cây, hai mắt chết lặng, như là ẩn đầy những khó khăn của cuộc sống.
Trên lưng hắn vác một bó củi, trong tay cầm rìu.
Bất cứ ai nhìn thấy một nam nhân như vậy, thì cũng sẽ cảm thấy, hắn có gia đình nặng nề cần gánh vác, cũng sẽ cảm thấy cuộc sống của hắn tràn ngập gian nan khốn khổ.
Tuy nhiên, trên thực tế...
Nam nhân này là do Lý Nguyên lấy "Nhân Gian Biến" hóa thành.
Gần như mỗi ngày, Lý Nguyên đều tốn thời gian suy tư về "Nhân Gian Biến", hắn khống chế biến hóa huyết nhục, cũng phân tích tỉ mỉ sự khác biệt giữa người với người, hắn muốn bảo đảm người mà mình biến thành chính là người kia.
Tuy nói còn có vài chỗ không hài hòa, dù sao hắn chưa từng sống trong hoàn cảnh tương tự, và khi gặp phải chuyện gì đó cũng không cách nào dùng "tâm tính của đối phương" đi xử lý vấn đề. Nhưng mà, biến hóa và bắt chước của hắn đã xem như nhập môn rồi.
Ít nhất tiều phu này, không ai có thể nhìn ra.
Hiện tại, là cuối tháng bảy.
Trên núi Tiểu Mặc cây cối sum xuê, xanh um tươi tốt.
Lý Nguyên ngẩng đầu nhìn từng con chim, lại lựa chọn con chim thích hợp làm đôi mắt mới của hắn.
Một ngày sau, hắn chọn được mười lăm con.
Sau đó, mười lăm con mắt này bay "vèo" ra ngoài.
Lý Nguyên ngồi cạnh sơn tuyền, móc từ trong ngực ra một cái bánh bao, sau đó bắt đầu uống nước suối.
Lần này, hắn tiếp thu được bài học, hắn chỉ để mười lăm con mắt này bay đến phụ cận huyện Sơn Bảo, sau đó lại cho những "con mắt" này cúi đầu nhìn dưới chân, bắt đầu dùng "lỗ tai" của chúng để lắng nghe.
Chim chỉ là "phương tiện" của hắn.
Bản chất, không khác nhiều so với việc hắn đứng lắng nghe và quan sát tại nơi đó.
Lý Nguyên yên lặng nghe động tĩnh khắp nơi.
Từng luồng âm thanh đan vào nhau, tiến vào trong tai hắn.
Tình huống bên Thiên tử và Liên giáo tương đối cổ quái, mà hiện tại... Thiên tử Liên giáo đang giao phong với thế lực Ngũ Hành, hắn ẩn nấp trong tối vừa vặn có thể nhân cơ hội quan sát.
Hai ngày sau...
Trong thâm sơn, Lý Nguyên đột nhiên nhíu mày.
Bởi vì hắn nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
"Phù! Đã thành công."
Đó là âm thanh của niềm vui, tràn ngập tự hào và kích động.
Mà thanh âm này, chính là thanh âm của Chúc sư.
Ngay sau đó lại truyền đến tiếng thán phục.
Tiếp theo nữa là tiếng bước chân vội vã.
Thanh âm Chúc sư vang lên: "Bái kiến phó giáo chủ."
Thanh âm của nam nhân xa lạ vang lên: "Không cần khách khí, Chúc sư, ngươi nhận truyền thừa của Đại Chu bảo khố, hôm nay đúng là thành công thật rồi...
Từ nay về sau, địa vị và tác dụng của ngươi chắc chắn sẽ ở trên ta.
Sợ là ta nhìn thấy ngươi cũng phải hành lễ."
Chúc sư trầm giọng nói: "Chuyện Liên giáo hứa với ta, đừng có quên, ta muốn Thanh Hãn Thành chết."
"Đương nhiên..." Giọng nói của nam nhân xa lạ mang theo ý cười.
Đột nhiên lại biến thành là thanh âm của binh khí va chạm.
Lại sau đó, truyền đến từng đợt tiếng "rầm rầm", giống như có rất nhiều người tiến vào nơi đó.
Đến lúc này, Lý Nguyên rốt cuộc nhịn không được lòng tò mò, hắn để cho một con chim phụ cận bay lên thật cao, sau đó hướng tầm mắt về nơi thanh âm phát ra, đồng thời bắt đầu quan sát.
Sau gần nửa chén trà nhỏ, cuối cùng hắn đã nhìn thấy.
Tại một khe núi ẩn nấp, nước suối trong vắt, lò lửa, thiết chùy, khí giới rèn đúc, không thiếu thứ gì.
Mà hơn một ngàn tên thợ rèn đang cầm thiết chùy trong tay, đứng trang nghiêm trong núi, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái để nhìn tới nam nhân áo xám đứng ở vị trí đầu tiên.
Nam nhân áo xám thần sắc nghiêm túc, chính là Chúc sư.
Bên cạnh Chúc sư có một nam tử mặc áo bào đen, Lý Nguyên nhận ra nam tử này, đây là phó giáo chủ Hắc Liên giáo – Bành Quang. Nhưng mà hơn mười năm qua, thực lực của Bành Quang này lại không khác mấy mười năm trước, hiển nhiên là tứ phẩm tiến triển tương đối chậm chạp.
Mà ở đối diện Chúc sư thì có hai mươi người, đây là hai mươi ngũ phẩm. Bọn họ có người của Liên giáo, có người của Thiên tử, trong đó lại có cả Triệu Thuần Tâm.
Bọn họ đều đảm nhiệm địa vị cao, đến từ khắp nơi, hầu hết trong số đó là người mới tấn thăng trong những năm gần đây.
Lúc này, những ngũ phẩm này lần lượt cầm lên binh khí nằm ở trước mặt Chúc sư, từng người cảm giác.
Thật lâu sau, có ngũ phẩm hành lễ nói: "Đa tạ Chúc sư!"
Lại có ngũ phẩm quay sang nói với người bên cạnh: "Thanh linh khí này thật không tồi. Có linh khí này, thực lực của ta lại có thể tăng lên không ít."
Còn có ngũ phẩm dùng ngữ khí khiếp sợ và không dám tin nói: "Chúc sư rèn đúc đồng thời 20 thanh linh khí bất đồng này, về phần hao tổn tinh thần, không biết..."
Người này còn chưa dứt lời, đã bị Bành Quang cắt đứt.
Bành Quang khoát tay nói: "Tất cả lui ra đi, thủ đoạn của Chúc sư, các ngươi há có thể biết được?"
Từng ngũ phẩm phi thân rời đi.
Những linh khí này chưa thể sử dụng ngay được, mà phải treo ở nơi nhân khí thịnh vượng mười tháng mới được.
Nhưng đại chiến chân chính cũng sẽ diễn ra sau mười tháng, thời gian hoàn toàn kịp.
Triệu Thuần Tâm cũng khó cưỡng vui mừng, nàng nắm thanh quỷ đầu đao đỏ lòm tản ra khí tức nóng rực này, nàng có thể cảm nhận được lực lượng trong thanh binh khí này, cũng có thể cảm nhận được sau khi có thanh binh khí này thì thực lực của nàng sẽ tăng mạnh.
Mọi người đi rồi, Bành Quang mới lo lắng nói: "Chúc sư, ngài không sao chứ?"
Chúc Ban vuốt râu, ngạo nghễ nói: "Nếu là trước đây, đương nhiên có sao.
Nhưng sau khi ta ngộ ra đạo đúc binh linh khí, chỉ là chút phàm thiết, nếu muốn đúc, dễ như trở bàn tay."
Bành Quang nói: "Vậy linh khí tứ phẩm thì sao?"
Chúc Ban thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn hả?"
Bành Quang sửng sốt, đột nhiên mừng rỡ, lại mừng như điên, miệng đầy ngôn từ: "Muốn, muốn, sao lại không muốn?!"
Dứt lời, y hơi dừng lại nói: "Nhưng Chúc sư, trước khi đó... Thiên tử triệu kiến ngài.
Hắn nói, nếu ngài thành công thì để ngài đi gặp hắn.
Cho nên giáo chủ mới bảo ta tới đây chờ kết quả."
"Thiên tử?"
Chúc Ban nhíu nhíu mày: "Hắn tìm ta làm gì?"
Bành Quang nói: "Chắc là chuyện tốt, ngài thu dọn một chút, ta dẫn ngài đi."
Nói xong câu này, Bành Quang đột nhiên nhíu mày, bởi vì y cảm thấy không thích hợp.
Đột nhiên, y ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Trong tầm mắt y xuất hiện mây, xuất hiện chim trời chốn hoang dã.
Y nhanh chóng khóa chặt con chim dị thường kia.
Con chim kia nhìn như bình thường, nhưng hình như nó đã lượn quanh đám mây trên đỉnh đầu y rất lâu.
Nhưng mà, con chim này thật sự quá tặc, bay vừa cao vừa xa, ở ngoài mười mấy dặm, với lực lượng của y thì đừng hòng đứng chỗ này đánh trúng con chim kia.