← Quay lại trang sách

Chương 536 Không thể không giết

Bành Quang vốn định bay lên giết chim, nhưng thân thể y đột nhiên run lên, bởi vì y nhớ tới cảnh ngộ khi Thiên tử tế tự tháng trước, thần sắc không khỏi hiện ra ngưng trọng.

Y nhớ mang máng, lúc đó mấy vị đại lão kia rất xem trọng chuyện này, thế là y lại tự mình đi hiện trường nhìn một chút.

Khí tức nóng rực kia, đao khí kinh khủng kia, đã qua một thời gian nhưng chưa hoàn toàn tán đi.

Sức mạnh đó.

Sức mạnh đáng sợ đó!!

"Có chuyện gì vậy?" Câu hỏi của Chúc Ban đã phá vỡ hồi ức của Bành Quang.

Bành Quang phục hồi tinh thần nói: "Không có gì, ta dẫn ngài đi gặp Thiên tử."

Về phần con chim kia, y cảm thấy giết hay không giết đã không còn quan trọng.

Đánh chim cũng phải xem chủ nhân!

Y có thể miểu sát con chim kia, nhưng chủ nhân của con chim kia dường như có thể miểu sát y.

Tu hành không dễ, loại chuyện nằm ngoài phạm vi năng lực này, vẫn là nhanh chóng báo cáo.

Tâm tư nhỏ bé của Bành Quang không thể thoát khỏi sự quan sát của Lý Nguyên.

Lý Nguyên ngạc nhiên "A" một tiếng, hắn chưa từng nghĩ tới còn có thể có niềm vui ngoài ý muốn này.

Vì vậy, với thái độ thí nghiệm "táo bạo thử nghiệm, cẩn thận chứng thực", hắn khống chế con chim kia bay thấp xuống.

Chim càng bay càng thấp, cứ bay trên đỉnh đầu Bành Quang.

Bành Quang:...

Chốc lát sau, có một đệ tử Liên giáo kêu lên: "Phó giáo chủ, con chim này có điểm dị thường! Hẳn là thủ đoạn của hành hài."

Còn có một cán bộ của Liên giáo thì lấy ra cái gì đó từ bên hông, dường như chuẩn bị ra tay, trong miệng thì lẩm bẩm: "Dám dò xét đến trên đầu chúng ta, a..."

Bành Quang thấy cán bộ kia muốn ra tay, vội vàng nổi giận nói: "Dừng tay cho ta!"

Cán bộ Liên giáo sửng sốt.

Bành Quang nói: "Con chim kia không có vấn đề!"

Cán bộ Liên giáo:???

Đệ tử Liên giáo:???

Xa xa, Lý Nguyên nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra tháng trước mình thoáng triển lộ một chút thực lực, cũng mang lại một ít chỗ tốt a."

Tiếp đó, hắn lại thao túng hai con chim bay tới.

Ba con chim bay lên bay xuống trên đầu Bành Quang, tạo thành hình tam giác.

Bành Quang:...

Lần này, ngay cả Chúc sư cũng nhìn ra vấn đề.

Y trầm giọng nói: "Quang giáo chủ, ba con chim này thật sự có vấn đề."

Bành Quang cười ha hả nói: "Chúc sư a, ngài yên tâm, không có vấn đề."

Tiếng nói vừa dứt, một con chim trong đó đột nhiên đáp xuống vai y, nó diễu võ dương oai, xoay đầu vòng quanh ở ngay trên vai y, quan sát hướng đi và nội tình của tiểu đội Liên giáo này ở khoảng cách gần.

Yết hầu Bành Quang lăn lộn, huyết khí chợt nổi lên trên mặt.

Khinh người quá đáng!

Khinh người quá đáng!

"Ha ha, Chúc sư, ngài xem, nhận biết, đều nhận biết, ha ha..." Bành Quang mặt mang theo nụ cười.

Lúc này Chúc sư mới gật đầu.

Hơn một canh giờ sau.

Tiểu đội Liên giáo dừng trước một hành cung tạm thời.

Bành Quang mang theo Chúc sư đi vào hành cung, đi vòng qua hành lang gấp khúc, đi qua trọng môn, tiến vào một gác xép, sau đó nói: "Chúc sư, ngài vào đi, bệ hạ đang ở bên trong."

Nói xong, y một tay bắt lấy con chim trên vai, phòng ngừa con chim này cũng đi theo vào.

Chúc Ban nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe được bên trong truyền ra một tiếng "Vào đi" nhàn nhạt thì cũng đi vào.

Thiên tử đang ngồi trên chiếc ghế lớn âm u.

Cái ghế lớn này không phải là long ỷ, cho nên gã cau mày, ngồi không thoải mái cho lắm.

"Tham kiến bệ hạ." Chúc Ban hành lễ.

Thiên tử xoa trán nói: "Chúc sư còn không biết chuyện ác nhân bắt Hoa âm đi nhỉ?"

Thân hình Chúc Ban chấn động, chợt nói: "Hoa âm bị bắt?! Làm sao có thể?! Liên giáo đã hứa là sẽ không bao giờ ra tay với Hoa âm..."

Thiên tử khoát tay nói: "An tâm chớ vội, không phải do Liên giáo ra tay, mà là một người khác.

Chuyện này xảy ra cuối năm ngoái, lúc ấy trẫm lo lắng quấy nhiễu Chúc sư tu hành, cho nên không nói rõ... Hơn nữa vẫn chưa tra ra manh mối gì, nên không cách nào nói rõ."

Tiếp đó, gã từ từ kể lại chuyện Thôi Hoa âm mất tích năm ngoái, sau đó lại nói đến Cô Tuyết Kiến nổi giận đánh sâu vào phía nam, còn chém giết hai tên ngũ phẩm, niêm phong trái tim trong hộp để đổi lấy con tin.

Thiên tử nói: "Việc này vừa ra, trẫm cũng mơ mơ hồ hồ.

Nếu thật là do trẫm làm, thì bị hắt cái chậu nước bẩn này cũng thôi đi.

Nhưng ta không làm, Cô Tuyết Kiến có vấn đề.

Như vậy Cô Tuyết Kiến đương nhiên biết đây không phải do trẫm làm, nhưng nàng lại cố tình tung ra lời nói dối vụng về này, vì sao?"

"Trẫm trái lo phải nghĩ, rốt cục hiểu được.

Nàng đang che đậy, nàng đang thu hút sự chú ý của mọi người, để cho một số người có thời gian rút lui..."

"Kết hợp với người mất tích, trẫm đột nhiên hiểu ra một chuyện."

Trong bóng tối, đôi môi của Thiên tử thoáng nhếch lên, giống như đang cười, trong hai mắt lóe ra ánh sáng hung ác nham hiểm.

Gã hơi nghiêng người về phía trước, nói: "Có lẽ người đã cướp đi nữ tử mà trẫm yêu thương vẫn còn sống, hắn xuất hiện, hắn thà rằng chặt đứt tiền đồ của âm phi, vẫn ích kỷ muốn mang nàng đi.

Ác đồ như vậy, Chúc sư muốn xử lý thế nào?"

Nghe vậy, Chúc Ban sửng sốt thật lâu.

Sau đó mới nói: "Lý Nguyên không có khả năng còn sống.

Hắn chỉ là tán tu, mà thanh Ma kiếm Nhật Nguyệt Đương Không kia cũng đủ để hao hết thọ nguyên ít ỏi của hắn."

Bốp!

Ba ba ba!!

Thiên tử mỉm cười, vỗ tay, sau đó nói: "Trẫm cũng nghĩ như Chúc sư.

Nếu Lý sư đã chết, như vậy tất nhiên là có người ác ý giả mạo danh nghĩa Lý sư."

Trong mắt gã hiện lên hàn quang, đứng dậy, chậm rãi đi tới trước người Chúc Ban nói: "Trẫm muốn khôi phục chức âm phi, cho nàng đứng hàng quý phi, chỉ dưới hoàng hậu.

Cho dù nàng không trở về, chỗ này vẫn giữ lại cho nàng.

Nàng sẽ luôn luôn là nữ nhân của trẫm.

Còn Chúc sư, ngươi... là nhạc trượng của trẫm."

Chúc Ban:...

Rất lâu sau.

Lại một lúc lâu...

Chúc Ban mới nói: "Bệ hạ, xin thứ cho thần nói thẳng, nếu con rể thần còn sống, thần sẽ không nhận ngài, nữ nhi ta cũng sẽ chỉ là vợ của hắn! Nếu ngài muốn lão phu làm việc cùng các người, vậy thì ngài tốt nhất đừng làm tổn thương bọn họ."

Thiên tử cười nói: "Đương nhiên.

Nhưng hiện tại, chuyện quan trọng nhất là biết rõ Hoa âm rốt cuộc đang ở đâu, nàng có còn sống hay không, không phải sao?

Tất cả chúng ta đều lo lắng cho nàng.

Nhưng trẫm nắm giữ thiên hạ, ắt có thể tìm được tung tích của nàng."

Chúc Ban im lặng một lát, thở dài một tiếng nói: "Làm phiền bệ hạ."

Dứt lời, y lại hành lễ, cáo lui.

Trong bóng tối, Thiên tử nâng cằm, đột nhiên như là cảm thấy chuyện gì đó đáng cười mà cười ha hả.

Tiếng cười này, Chúc Ban đương nhiên không nghe thấy.

Nhưng chim bay ở bên ngoài nhà lại nghe thấy.

Lý Nguyên nhạy bén biết bao, hắn lập tức hiểu được Thiên tử đang cười cái gì.

Thiên tử cười vì Chúc Ban "ngốc".

Chúc Ban một lòng đúc binh, nào có tâm tư chơi trò quanh co khúc khuỷa, cho nên chỉ biết nói thẳng.

Câu "Nếu con rể ta còn sống, ta sẽ không nhận ngài", nghĩa nằm ngay trên mặt chữ.

Nhưng Thiên tử lại nghĩ tới một tầng ý nghĩa khác: Nếu con rể ngươi còn sống, ngươi sẽ không nhận ta, vậy ta giết con rể ngươi còn không được sao?

Về phần cái gì "Nếu ngài muốn lão phu làm việc cùng các người, vậy thì ngài tốt nhất đừng làm tổn thương bọn họ", nếu ván đã đóng thuyền, hơn nữa lời nói dối của người thắng, ai quan tâm?

Chim lặng lẽ đáp xuống mái ngói, một lát sau, cửa cung mở ra, Thiên tử đi ra.

Chim vốn định rời đi, nhưng lại đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Thiên tử.

Bởi vì số liệu trôi nổi bên cạnh vị Thiên tử này lại là: 1350-3250.

Lý Nguyên nhớ rất rõ, tháng trước, số liệu của Thiên tử là: "2290-10800 (122169?)".

Con người có thể nói dối.

Nhưng số liệu thì không.

Không ai có thể tháng trước một số liệu, tháng sau một số liệu khác.

Trừ phi, bọn họ căn bản không phải cùng một người.

'Thế thân'.

Lý Nguyên yên lặng nói.

'Thiên tử có thế thân. '

'Thiên tử trong hành cung này là giả, mà người trước Hố vạn nhân kia hẳn mới là thật. '

'Không! Lỡ như cái kia cũng là giả thì sao?'

'Ta không thể chứng thực. '

Lý Nguyên đan mười ngón tay lại với nhau, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

Trong lúc suy tư, người hắn lại ẩn chứa vài phần sát ý.