Chương 544 Hải ngoại có Tiên sơn, thổi tới Bạch Vân khách (3)
Xa phu trên ghế ngự thủ vội vàng nửa quỳ trên mặt đất, mặc cho nam tử giẫm lên lưng đi xuống xe.
Sau khi xuống xe, nam tử đi đến chỗ Lý Nguyên. Khi đến gần, nhìn thấy dung mạo Lý Nguyên, y đúng là cả kinh: Trên đời lại có nam tử anh tuấn như thế?
Rồi đột nhiên, sắc mặt y trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Cũng không cần trả lời.
Y nói thẳng: "Cha ta chính là thượng phẩm cung phụng tại phủ Minh Nguyệt này, ngươi đắc tội ta mà còn muốn đi..."
Lời còn chưa dứt, không biết từ lúc nào một thanh trường đao đã khoác lên vai y.
Đao này cực nhanh, cực đột ngột.
Giống như y vừa nhận thấy, đao này đã nằm trên cổ y.
Nam tử này nhất thời nghẹn họng, không biết nói cái gì cho phải.
Đột nhiên, thiếu niên áo trắng trước mặt y phun ra một chữ: "Bẩn."
Dứt lời, hắn vung đao.
Động tác phóng khoáng tiêu sái, tựa như phất tay áo vẫy mây trên trời.
Nhưng mà, chỉ một cú vung nhẹ, lại chính là một vết sóng bay ra hơn mười trượng.
Tiếng rít đáng sợ vang lên, tiếng kim loại kia khiến hoàn cảnh vốn ồn ào hỗn tạp lập tức an tĩnh lại.
Nam tử kia cảm thụ được một đao này ở cự ly gần.
Trợn mắt há hốc mồm, y như người chết đuối, hô hấp đều ngừng.
Y nhìn không hiểu.
Nhưng y biết, thiếu niên áo trắng này là người mà y tuyệt đối không thể trêu vào, thậm chí ngay cả phụ thân y cũng không thể trêu vào.
Lý Nguyên thu đao vào vỏ, nói: "Đi."
Hắn quay đầu, phất tay, ghét bỏ vô cùng, giống như người vừa nói ra lời uy hiếp kia là một đống phân bốc mùi hôi thối.
Hắn đang xua đi mùi hôi thối.
Nam tử lập tức bị xua đi như mùi hôi thối.
Giờ khắc này, không riêng gì hắn, thậm chí là bất luận kẻ nào ở đây đều đã hiểu, thiếu niên áo trắng này thích sạch sẽ.
Hắn giống như mây trắng, không nhiễm một hạt bụi, ngay cả lời nói tục tĩu cũng không nghe được.
Kẻ này từ đâu xuất hiện?
Lý Nguyên yên lặng xếp hàng, đợi đến chỗ đăng ký thông tin ở cổng thành, hắn tùy tay viết xuống "Tây Môn Cô Thành", sau đó lại viết xuống "Du hiệp" và "Ngũ phẩm", cuối cùng viết hai chữ "Tạ Du" trong cột "mục đích vào thành".
Quan trực thủ trước thành đã sớm thấy được biểu hiện vừa nãy của hắn, cũng thấy được cảnh tượng vị công tử lục phẩm kia chạy trối chết, đương nhiên không còn nghi ngờ gì với vị "Ngũ phẩm" này nữa, nếu không gã nhất định sẽ dong dài một phen.
Về phần mục đích, quan trực thủ cũng không ngoài ý muốn, lúc này chỉ là mặt mang kính trọng, rồi lại tò mò đánh giá hắn, sau đó phát lệnh vào thành và an bài người dẫn hắn vào thành.
Cấp trên từng dặn dò, nếu có cường giả ngũ phẩm thì phải tự mình dẫn vào trong phủ.
Lý Nguyên lên xe ngựa, lộ trình đi hết một ngày, mới đến trước cửa Tạ phủ vào tối hôm sau.
Người đánh xe vội vàng đi vào báo cáo.
Hồi lâu sau, một nam tử mặc cẩm y, mặt tươi cười đi ra.
Nam tử này diện mạo hiền lành, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự khôn khéo.
Y đi tới trước xe, cười nói: "Phụ tá trong Tạ phủ Triệu Hưng Văn, mời Tây Môn tiên sinh vào phủ nói chuyện."
Lý Nguyên đáp tiếng, sau đó đi xuống xe ngựa, nói: "Làm phiền."
Triệu Hưng Văn hứng thú nhìn hắn, vừa rồi y đã nghe được biểu hiện của nam nhân này từ người hầu, cũng đại khái đoán được tính tình của cường giả này — lạnh như băng sơn, còn có bệnh thích sạch sẽ.
Nhưng một người "lạnh như băng sơn", nếu không có thực lực, sẽ chỉ trở thành trò cười.
Mà một nam nhân thích sạch sẽ, nếu không có lực lượng, sẽ làm cho người ta cảm thấy rất đàn bà.
Hiển nhiên, nam tử này không phải.
Quanh thân hắn tản mát ra khí tức lạnh lẽo, ngay cả Triệu Hưng Văn cũng cảm thấy cốt tủy rét run.
Mà thể lực và lực lượng cường đại của hắn, chỉ cần đứng ở bên cạnh hắn, là có thể cảm thụ rõ ràng.
Chẳng biết vì sao, Triệu Hưng Văn đột nhiên có chút chờ mong vị này trở thành cô gia.
Tại sao?
Thứ nhất, Tam tiểu thư cũng thích sạch sẽ, có thể nói là hai người cùng chung chí hướng.
Thứ hai, Tam tiểu thư nhiệt tình như lửa, người này lại lạnh như băng sơn, nếu ở chung, nghĩ thôi cũng thấy thú vị.
Ba là, hình như Tam tiểu thư thích nam tử anh tuấn, mà tướng mạo nam tử này... Triệu Hưng Văn đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu hắn là nữ nhân, nhất định sẽ cảm thấy nếu được vui vẻ với nam tử này chính là chiếm đại tiện nghi.
Lúc này, Triệu Hưng Văn vừa dẫn Lý Nguyên đi vào trong, đồng thời vừa nói: "Lão gia nhà ta yêu tài, cố ý dặn dò, nếu gặp phải tài tuấn như tiên sinh, thì cần dẫn cho ngài ấy xem trước.
Nhưng cũng không phải là diện thí, tỷ thí chân chính còn phải gặp phân rõ trên lôi đài, kính xin Tây Môn tiên sinh thứ lỗi."
Lời nói kết thúc.
Lại cách mấy hơi thở, y mới nghe được một chữ "Tốt" nhàn nhạt.
Không lâu sau, Lý Nguyên được dẫn tới một tòa hội khách.
Bọn nha hoàn dâng trà, rồi lại lặng lẽ nhìn hắn.
Giống như hắn là của hiếm lạ, bọn nha hoàn chưa từng thấy qua nam tử như hắn.
Lý Nguyên lại giả bộ cái gì cũng không thấy.
Lần này, vì để gia tăng tỷ lệ thành công, hắn cố ý làm cho mình "Đẹp không giống người phàm, mà giống tiên trên trời". Ngoại trừ khuôn mặt tuấn mỹ ra, hắn còn có thể lực cường tráng, điều này khiến cho hắn càng thoát ly "tiên khiến người thấy linh hoạt kỳ ảo mờ mịt", mà có thêm vài phần "thần linh cường tráng".
Lý Nguyên soi gương điều chỉnh thật lâu, lúc này mới lợi dụng "Nhân Gian Biến" biến ra bộ dáng như vậy.
Rất lâu sau.
Sau bình phong của hội khách đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, có người đang lén lút đánh giá hắn.
Lý Nguyên bất vi sở động, cũng không uống nước trà, chỉ là hai tay vuốt ve nhẹ nhàng trường đao trên đầu gối.
Anh tuấn, cường đại, cao lãnh, thích sạch sẽ, ngạo mạn, võ si, chính là thiết lập mà hắn vẽ ra cho bản thân mình.
Anh tuấn, thích sạch sẽ, ngạo mạn, là vì câu dẫn vị Tam tiểu thư kia.
Hắn đã sớm biết được tính cách của Tam tiểu thư từ Hộp gỗ trắng: thích nam nhân đẹp trai, thích sạch sẽ, có chút khinh người.
Cường đại, là vì thông qua khảo nghiệm.
Cao lãnh, võ si, là để hạn chế gây phiền toái, mà điểm này hắn đã nếm được chỗ tốt. Dù sao, không ai lại đi tiến hành phòng bị đối với một "Võ si không có lòng dạ", đó là một việc vất vả mà chả được gì.
Lúc này, gió nhẹ thoảng qua, thổi lên tuyết trắng trên góc áo hắn.
Tuyết trắng tựa như thành mây.
Tóc mai hắn bay múa, hai mắt chuyên chú nhìn đao, giống như đang suy tư cái gì, không lâu sau lại đột nhiên nhắm mắt, không coi ai ra gì mà lẩm bẩm kỹ xảo đao thuật. ...
"Tiểu Du nhi, Tiểu Du nhi!"
Âm thanh truyền đến từ nội trạch.
Một giây sau, ọp ẹp một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Hương hoa bay ra, hơi nước bay ra...
Mà khuôn mặt Tạ Vi thì từ cánh cửa nhìn vào bên trong.
Đập vào mắt là bình phong cá nghịch nước.
Mà trên bình phong thì treo sa y lụa đỏ.
Sau bình phong, có thể thấy hơi nước bốc lên đằng đằng, một bóng hình xinh đẹp đang tắm rửa.
"Nhị tỷ, có chuyện gì vậy?"
Thanh âm thiếu nữ truyền đến.
Tạ Vi nói: "Muội thật quá sạch sẽ, mỗi ngày phải tắm rửa hai ba lần."
Tạ Du nói: "Trời nóng, dễ đổ mồ hôi. Mà con người muội lại càng không thích dính mùi mồ hôi, chỉ cần ngửi được một chút, muội sẽ buồn bực cả mười ngày nửa tháng."
Tạ Vi nói: "Có một thiếu niên ngũ phẩm đi tới trước công đường chờ triệu kiến, hắn đến vì muội đó."
Tạ Du mị khí nở nụ cười: "Xú nam nhân, muốn chờ thì chờ đi. Dù sao muội cũng đã nghĩ kỹ rồi, cho dù là do cha chọn nhưng nếu muội không hài lòng, muội sẽ không gả. Muốn gả, thì cha tự gả đi."
Tạ Vi đột nhiên nở nụ cười, cười đến thở không ra hơi.