Chương 545 Hải ngoại có Tiên sơn, thổi tới Bạch Vân khách (4)
Tạ Du sửng sốt: "Nhị tỷ, sao tỷ lại cười?"
Tạ Vi nói: "Xú nam nhân lần này, ta cảm thấy muội bỏ lỡ là sẽ tuột cả đời."
Tạ Du nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
Tạ Vi nói: "Ta đã bắt đầu hâm mộ muội rồi."
Nói xong, nàng giơ tay nắm lấy cánh cửa, cười nói: "Tiểu Du nhi, muội nên tắm nhanh đi, sau đó đi bình phong nhìn một cái."
Bộp.
Tiếng nói vừa dứt, cánh cửa đóng lại.
Tạ Du sinh lòng tò mò, hai tay vốc cánh hoa tưới lên da thịt ôn nhuận, sau đó đạp nước mà ra, lau khô thân thể, quấn lụa đỏ, mặc giày thêu vào, đi ra ngoài.
Nàng vừa đi, mới phát hiện trong bình phong phía sau phòng khách đã đứng không ít thất cô bát di.
Thất đại cô bát đại di nhìn thấy chính chủ nhân tới, đều sâu kín nhìn về phía nàng, ánh mắt phức tạp.
Tạ Du lại gần, cách bình phong, lặng lẽ nhìn vào trong sảnh, đã thấy một thiếu niên áo trắng như tuyết, hoàn mỹ không tỳ vết đang ngồi cầm đao.
Nàng nhìn thoáng qua, cũng có chút không thể rời mắt.
Người này... người này cũng quá đẹp trai đi?
Nếu như nửa đêm tỉnh giấc, nhìn thấy khuôn mặt này bên gối, dường như cũng rất tốt.
Nhưng mà, có phải là tiểu bạch kiểm giả vờ giả vịt hay không?
Nhưng Nhị tỷ cũng đã nói đối phương là ngũ phẩm.
Tạ Du là một nhan cẩu, khó lắm mới có trường hợp coi trọng ngay trong cái nhìn đầu tiên, bèn trực tiếp chắp tay đi ra ngoài, về phần quy củ "không thể gặp nhau trước khi thành thân" gì đó, trực tiếp bị nàng đá bay.
Lụa đỏ như lửa, mỹ nhân mới tắm.
Thiếu nữ tóc dài vẫn ẩm ướt, tựa như thủy mặc rủ xuống bên vai, chẳng những không có cảm giác luộn thuộm mà còn có vài phần quyến rũ như hoa sen mới hái.
Môi nàng đỏ vừa đúng.
Chân nàng trơn như sữa dê.
Lý Nguyên nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng ngửi ngửi, nói: "Ngươi vừa tắm?"
Nghe câu hỏi kỳ quặc không đầu không đuôi này, Tạ Du lại vui vẻ trả lời: "Ta vừa tắm."
Lý Nguyên thở dài nói: "Ngươi có thể đi thúc giục tiết độ sứ được không."
Tạ Du nói: "Ngươi thiếu kiên nhẫn?"
Lý Nguyên nói: "Dọc đường đất khách quê người, đường xa mà đến, người đầy bụi đất, ta đã sắp chịu không nổi."
Ánh mắt Tạ Du sáng lên, nói: "Ngươi muốn tắm?"
Lý Nguyên nói: "Ta muốn tắm."
Tạ Du nói: "Nghe nói ngươi là ngũ phẩm."
Lý Nguyên nói: "Có phải hay không, liên quan gì đến ngươi?"
Tạ Du nói: "Nếu ngươi vượt qua bài kiểm tra ở chỗ ta, thì sẽ trực tiếp qua, không cần đi lôi đài tỷ thí nữa."
Lời vừa nói ra, thất đại cô bát đại di sau bình phong lập tức "xì xầm" nóng nảy.
Tỷ thí lôi đài là quy củ do lão gia đặt ra, bất luận ai tới đều phải đi lôi đài một chuyến. Đầu tiên là hải tuyển, sau đó tuyển ra sáu mươi bốn cường, sáu mươi bốn tiến ba mươi hai, ba mươi hai lại tiến mười sáu, mười sáu lại tiến tám, tám tiến bốn, bốn tiến hai, sau đó tuyển chọn ra người mạnh nhất mới có tư cách trở thành con rể Tạ gia.
Mà quá trình này, phải kéo dài ít nhất một tháng mới được.
Tuy là chọn rể cho Tam tiểu thư, nhưng Tam tiểu thư không thể can thiệp.
Ngay lập tức có một nữ tử đi ra từ sau bình phong, đây là Tứ phu nhân trong phủ, hiện giờ đang được sủng ái.
Tứ phu nhân nói: "Khiến Tây Môn công tử chê cười."
Sau đó lại vẫy tay nói: "Tiểu Du nhi, mau trở về."
Tạ Du có chút không vui.
Lý Nguyên nhìn thiếu nữ trước mặt, thật ra đã đoán được nàng là ai, lúc này nói: "Nếu ta cho ngươi xem đao pháp của ta, như thế nào?"
Tứ phu nhân nói: "Công tử!"
Lý Nguyên phớt lờ nàng ta.
Thấy phu nhân ăn quả đắng, Tạ Du lập tức vui vẻ lên, nói: "Chuyện lôi đài ta không quản được, nhưng chuyện tắm rửa ta vẫn có thể quản, ta mời ngươi tắm rửa."
Tứ phu nhân không vui nói: "Tiểu Du nhi!"
Tạ Du cũng phớt lờ nàng ta.
Ánh mắt Lý Nguyên sáng lên, nói: "Thật sao?"
Tứ phu nhân cả giận nói: "Công tử!!"
Tạ Du cười càng vui vẻ, nói: "Chắc chắn 100%."
Nàng liếc nhìn Tứ phu nhân đang nổi giận đùng đùng, bèn bỏ thêm một câu: "Ta sẽ cho ngươi dùng cánh hoa sen mới hái, ngọc lộ hoa mai từ mùa đông năm ngoái cũng cho ngươi dùng."
Tứ phu nhân phát điên: "Tiểu Du nhi!!"
Lý Nguyên cười đứng dậy nói: "Đã như thế, muốn gặp đao của ta thì có gì khó?"
Tứ phu nhân bị hai người ngó lơ, đã sắp điên rồi, lúc này hô to: "Người đâu!!"
Nhưng mà, Lý Nguyên vẫn không nhìn nàng ta, cầm đao đi ra ngoài sân.
Hắn không thích phô trương, nhưng giờ phút này... Hắn lại muốn phô trương cho thiếu nữ trước mặt xem.
Cho nên, hắn rút đao ra, thấy một người đang bay giữa không trung, nhìn thấy trên đầu y lóe ra "2455-6826", liền nói: "Vậy thì ngươi đi."
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều câm.
Bởi vì người tới là chủ quản trong phủ này - Phương Đồng, thực lực mạnh mẽ, có lẽ là nhóm người mạnh nhất dưới tứ phẩm.
Phương Đồng tới vì nghe thấy tiếng kêu của Tứ phu nhân, lúc này nghe vậy, từ giữa không trung rơi xuống đất, nhìn về phía thiếu niên áo trắng ngạo mạn đến vô biên kia, nói một tiếng: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Công tử là ngũ phẩm không giả, nhưng ngũ phẩm cũng phân chia cao thấp. Công tử muốn biểu hiện, không bằng đi lôi đài, hà tất ở chỗ này?"
Giọng nói của y có một chút lực áp bức.
Nhất thời xung quanh an tĩnh lại.
Tứ phu nhân nói: "Phương chủ quản, ngươi tới thật đúng lúc, thiếu niên này không, Tam tiểu thư lại còn nói muốn mời thiếu niên này tắm rửa, thật sự không ra thể thống gì!"
"Tam tiểu thư?"
Thiếu niên áo trắng như tuyết đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía thiếu nữ lụa đỏ bên cạnh, hỏi: "Ngươi chính là tiểu thư mà sư môn muốn ta cưới sao?"
Thiếu nữ hồng sa nhìn bộ dạng nghi hoặc của hắn, vui vẻ, nói: "Ngươi không vui?"
Lý Nguyên lạnh nhạt cười, nói: "Ban đầu ta sợ là một nữ nhân đầy mùi hôi thối, nhưng thấy ngươi, cũng được."
Lời này vừa nói ra, Tạ Du như gặp tri kỷ, giơ tay ngẩng đầu, dương dương đắc ý cười nói: "Ta vốn cũng sợ ngươi là một xú nam nhân, nhưng hiện tại... Cũng tạm được."
Hai người đối thoại không coi ai ra gì, làm cho Tứ phu nhân và Phương chủ quản đều có cảm giác bị vũ nhục.
Nhưng mà, Phương chủ quản thận trọng nói: "Không biết sư môn ngươi ở đâu?"
Lý Nguyên nói: "Núi vô danh ở hải ngoại mà thôi, sư môn muốn ta vào Trung thổ nhập thế."
Dứt lời, hắn lại nói: "Nếu Phương chủ quản không muốn tỷ thí với ta, nhưng ta lại có hẹn với Tam tiểu thư, vậy..."
Vừa dứt lời, hắn rút dao ra.
Thân đao chậm rãi vẩy lên, vô cùng đơn giản, im lặng, bình thường không có gì lạ.
Tạ Du nhìn mà nghi hoặc không thôi.
Tứ phu nhân cũng vậy...
Một đám nữ quyến mới chạy ra từ sau bình phong cũng vậy.
Chẳng lẽ thật sự là tiểu bạch kiểm?
Chỉ có Phương chủ quản mày càng nhíu càng sâu, nghi hoặc trong mắt càng ngày càng nặng, y giơ tay ngoắc ngoắc, một chiếc lá xanh bay về phía thiếu niên đao, ngay trong khoảnh khắc tiếp xúc, lá xanh biến mất.
Một nữ quyến không hiểu ngạc nhiên nói: "Sao lại biến mất? Ảo thuật?"
Còn Phương chủ quản thì đã hiểu rồi.
Cho nên, nghi hoặc trong con ngươi y biến thành kinh hãi, sau đó y đột nhiên hỏi một câu: "Sư môn của ngươi tu luyện tới đại thành, có phải có thể ngưng tụ đao khí vô hình thao túng tự nhiên hay không?"
Lý Nguyên thản nhiên nói: "Đúng."
Phương chủ quản sửng sốt mấy hơi, đột nhiên cúi đầu, khom lưng, ôm quyền, vô cùng áy náy nói: "Lời nói vừa rồi, có phần đắc tội!"
Các nữ quyến tuy không hiểu, nhưng cũng đã nhìn ra manh mối từ thái độ nhận thua trực tiếp của Phương chủ quản.
Tạ Du chắp tay, ngẩng đầu, cười nói: "Theo ta tắm rửa."
Lý Nguyên thu đao, nói: "Đa tạ."
Nói xong, hắn liền theo thiếu nữ đi vào trạch viện chỗ sâu.
Tứ phu nhân khó hiểu nhìn Phương chủ quản, nói: "Chuyện này là sao?! Một đao của hắn rất lợi hại? Sư môn của hắn rất lợi hại?"
Phương chủ quản trầm giọng nói: "Một đao kia, có thể khiến ta kính như thần linh.
Về phần sư môn của hắn.
Hơn một tháng trước, Thư Thế Nguyên, Lưu Thiết từ phía nam trở về, từng gặp một vị đội nón lá.
Vị khách chỉ xuất một đao, đã ép Thư Thế Nguyên, Lưu Thiết cùng với ba trăm thiết kỵ không dám thở dốc.
Chẳng qua, sau khi nghe Thư Thế Nguyên báo ra thân phận, vị khách lại thả bọn họ rời đi.
Nguyên bản ta còn không biết nguyên nhân, nhưng bây giờ xem ra chính là sư môn của vị Tây Môn tiên sinh này."
Dứt lời, y nói tiếp: "Tứ phu nhân hãy mau đi tìm lão gia đi.
Có lẽ, thật sự không cần đánh lôi đài nữa."