← Quay lại trang sách

Chương 547 Quên mất đêm động phòng, lệ hồn khai tân thiên (2)

Giọng nói của lão giả trong lư ốc trở nên nghiêm khắc: "Người đầy mùi rượu, đầy mùi dâm mỹ, nữ nhi hương, đây còn không phải là tửu sắc hoang đường sao?!"

"Lão tổ, Tiểu An sai rồi, Tiểu An sai rồi!" Tạ Kiến An càng thêm sợ hãi, liên tục dập đầu.

Trong lư ốc, thanh âm của lão giả lại dịu đi: "Chim biết vung trảo, cũng biết thu cánh. Mãnh thú biết cắn xé, cũng biết cụp tai cúi người.

Con nhìn bộ dáng thu cánh cúi người của con đi, thật cho rằng lão phu không nhìn ra sao?

Chỉ là lão phu năm nay đã 451 tuổi rồi, cái mạng này còn có thể sống bao lâu nữa?

Sau này tất cả mọi thứ không phải là của con sao? Sao con lại vội như thế?"

Tới lúc này, Tạ Kiến An mới ngẩng đầu cười nói: "Đúng đúng đúng, lão tổ, ta... ta đây là đang ẩn giấu, còn lâu mới là tửu sắc hoang đường.

Hơn nữa, có lão tổ, Tạ gia kê cao gối ngủ, ta còn không thể hưởng thụ chút sao?

Thời trẻ ăn nhiều cay đắng, hiện tại muốn vui vẻ một chút."

Trong lư ốc, im lặng một lúc.

Bên ngoài lư ốc, Tạ Kiến An ngửa đầu cười, nụ cười của hắn cũng không ngây thơ, cũng khó coi, tựa như nho sinh nghiêm túc đột nhiên biến thành lão lưu manh.

Yên tĩnh kéo dài thêm mấy hơi thở.

Lão giả nói: "Ta biết rồi, con đi xuống đi. Nếu bên Tiểu Du nhi có vấn đề, ta sẽ lập tức ra tay."

"Đa tạ lão tổ, đa tạ lão tổ!" Tạ Kiến An vội dập đầu, sau đó lại nói: "Lão tổ, tháng... tháng này Tiểu An muốn cưới phòng thứ năm, ngài xem..."

Lão giả cả giận nói: "Đây là phòng thứ năm? Đây là không phải là phòng thứ 50 sao?"

Tạ Kiến An nghi hoặc nói: "Lão tổ, chuyện này thì ngài trách lầm ta rồi, rõ ràng ta chỉ có Tứ phu nhân..."

Lão giả nói: "Ngươi nuôi ở bên ngoài thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn 365 ngày, mỗi ngày một người hả?"

Ánh mắt Tạ Kiến An sáng lên, cười nói: "Đó cũng là ý hay."

Lão giả cả giận nói: "Cút."

Tạ Kiến An lập tức cút xa.

Trong lư ốc, một lão giả tóc bạc nhìn xuyên qua khe hở thấy thân ảnh cút xa kia, lông mày khẽ nhíu, lại hơi giãn ra, âm tình bất định, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng đột nhiên, lão dời cảm giác đến đình viện xa xa.

Trong đình viện, ánh trăng chiếu rọi, soi sáng thân thể cường tráng nhưng hoàn mỹ không tỳ vết. Mỗi một khối cơ bắp của hắn, mỗi một bộ phận chắc chắn đều là trân phẩm mà ông trời hao hết tâm tư điêu khắc ra.

Thiếu niên như vậy ở trong mắt nữ nhân, không khác gì yêu cơ khuynh quốc khuynh thành trong mắt nam nhân.

Lý Nguyên nhìn cánh hoa sen nổi trên mặt nước, chỉ cảm thấy thật quá đàn bà.

Nhưng hắn lại càng cảm thấy thú vị hơn.

Vì thế, hắn nâng nước ấm hỗn hợp máu tứ phẩm trong thùng tắm và rửa sạch cơ thể.

Hắn tắm rất chăm chú, thẳng đến khi tẩy sạch hạt bụi bặm cuối cùng này mới lau chùi thân thể đứng dậy, sau đó thay áo ngủ sạch sẽ được nha hoàn đưa tới.

Nha hoàn nhận được chỉ thị là "Chờ hắn tắm rửa xong thì đưa áo ngủ vào".

Mà nếu Lý Nguyên không thể vượt qua bài kiểm tra này, lão tổ sẽ xuất thủ, nha hoàn đương nhiên cũng không cần đưa áo ngủ nữa.

Áo ngủ trắng như tuyết bọc lấy thân thể hoàn mỹ, cường tráng và còn tản ra hương hoa.

Hai mắt thiếu niên rạng rỡ, tựa như thần mặt trời.

Nha hoàn không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước miếng, đáy lòng sinh ra "Muốn nhìn kỹ khuôn mặt kia đẹp như thế nào, sờ sờ cơ bắp kia xem cường tráng cỡ nào", nhưng đột nhiên lại vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thiếu niên này, sau đó vội vàng rời đi....

Cách đó không xa.

Thần sắc trên mặt Tạ Du cũng từ cảnh giác biến thành kinh hỉ phát ra từ nội tâm.

Nàng lộ ra nụ cười, nhìn về phía Phương Đồng, nói: "Hắn đã tắm xong."

Phương Đồng cũng vui vẻ nói: "Hắn thật sự tắm xong rồi."

Đột nhiên hai gò má Tạ Du ửng hồng.

Dù nói thế nào, nàng cũng là một thiếu nữ nổi loạn, nghĩ đến mình sẽ biến thành một nữ nhân, tất nhiên sẽ đỏ mặt.

Mà trong khoảnh khắc "vị Tây Môn công tử kia thông qua kiểm tra", nàng đã bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng mình và nam nhân này quấn lấy nhau, song túc song phi.

"Ta đi tìm cha."

Tạ Du đột nhiên đứng dậy, nàng không muốn chọn nữa.

Những nam nhân thối trên lôi đài kia, nàng không thấy thích một ai cả.

Nàng sẽ lấy người này.

Nhưng nàng còn chưa đi xa, đã nhìn thấy Tạ Kiến An và Tứ phu nhân đi tới.

Tạ Kiến An chỉ chỉ nàng nói: "Tiểu Du nhi, con đi ngủ đi, ta cùng tiểu mụ đi gặp Tây Môn công tử."

"Con..." Tạ Du lộ ra chút tư thái nhăn nhó.

Tạ Kiến An cười nói: "Sao, sợ tiểu mụ của con ăn công tử tuấn tú kia à?"

Lời nói mê sảng này vừa ra, Tạ Du và Tứ phu nhân đồng thời nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn y bằng ánh mắt "ngươi có bệnh à".

Tạ Kiến An nói: "Ta đi gặp hắn, gặp xong, nói không chừng có thể hủy bỏ lôi đài thi đấu.

Lão Phương thổi hắn đến thần như vậy, dù sao ta cũng phải xem một chút chứ."

"Thật sao?"

Tim Tạ Du đập nhanh hơn, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng.

Tạ Kiến An đã cất bước, đang đi, y khoát tay áo, nói: "Phu nhân, ta suy nghĩ một chút, nàng cũng đừng tới."

Tứ phu nhân cạn lời, nói: "Lão gia, không lẽ ngài thật sự sợ ta coi trọng cô gia?"

Rồi đột nhiên, nàng lại cười nói: "Lúc trước không phải là không định được sao, cho nên ta mới có ý kiến. Hiện tại nếu lão gia và lão tổ đều đã định, thiếp thân đương nhiên cũng coi hắn là cô gia."

Tạ Kiến An nói: "Hai nam nhân nói chuyện một lát, không cần nữ nhân theo cùng. Lại nói tiếp, đây là con rể đầu tiên của ta, ha ha ha."

Hai gò má Tạ Du càng đỏ, giống như bị lửa thiêu.

Tạ Kiến An bước nhanh rời đi, y say khướt đi tới trước đình viện, sau đó ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang ngồi dưới ánh trăng.

Chỉ mới nhìn qua thôi, trong lòng y đã tràn đầy khen ngợi, nói ra một câu: "Giống như người trên trời."

Lý Nguyên nghiêng đầu, nhìn thấy một nam tử say khướt với số liệu "1405-15256" bên cạnh.

Số liệu này vô cùng kỳ lạ, Lý Nguyên chỉ cảm thấy cho dù là cầm "Binh khí thọ nguyên 500 năm" do hắn đúc cũng chưa chắc có thể đạt tới như vậy.

Suy nghĩ hiện lên, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi là người phương nào?"

"Hãn Châu tiết độ sứ, Tạ Kiến An."

Lý Nguyên lập tức đứng dậy, hoàn lễ nói: "Tây Môn Cô Thành bái kiến tiết độ sứ."

"Lão Phương thổi đao thuật của ngươi thông thần, nhưng lão phu còn chưa thấy qua.

Như vậy đi, ta và ngươi mỗi người ra một đao, trảm nhau một đao... Nếu vượt qua kiểm tra thì không cần so tài trên lôi đài nữa.

Sư môn ngươi muốn ngươi tới nơi này, nhất định là hy vọng ngươi nhập thế lịch lãm.

Nếu qua ải, vậy sau này ngươi chính là con rể Tạ Kiến An ta."

Tạ Kiến An nói xong, đột nhiên vỗ vỗ tay, lập tức có người đưa tới hai thanh đao tốt trong lục phẩm, một thanh mình cầm, một thanh đưa cho thiếu niên bạch y đối diện.

Lý Nguyên cẩn thận lau chuôi đao, sau đó mới cầm, nhìn về phía thanh đao trong tay Tạ Kiến An đối diện, đột nhiên khe khẽ thở dài.

Tạ Kiến An ngạc nhiên nói: "Vì sao thở dài?"

Lý Nguyên chưa từng trả lời, chỉ giơ đao, xuất đao.

Tạ Kiến An biết bắt đầu rồi.

Một giây này, y đại khai đại hợp, hàn nhận trong tay được cầm với chiều dài tối đa, nguyên huyết bắt đầu khởi động, cơ bắp phồng lên đỏ lên, thậm chí có thể thấy lờ mờ hơi nước trắng mông lung.