Chương 546 Quên mất đêm động phòng, lệ hồn khai tân thiên (1)
Hãn Châu đạo, Minh Nguyệt phủ, Tạ phủ.
Trong thư phòng, có một nam tử say khướt đang vừa đọc sách vừa uống rượu.
Hắn ợ rượu, khuôn mặt đỏ ửng, vài sợi tóc mai hoa râm đang rủ xuống, hiện ra chút bộ dáng tang thương.
"Khởi bẩm lão gia, vị Tây Môn công tử ngũ phẩm kia đã chờ ngài rất lâu rồi..." Ngoài cửa có thư đồng báo cáo.
Nam nhân lộ ra vẻ mặt say khướt ý cười: "À, biết rồi, đến ngay, đến ngay, Cách nhi... Ha ha ha..."
Không ai dám tin, nam tử này lại là tiết độ sứ của Hãn Châu - Tạ Kiến An.
Tạ Kiến An say rượu, đọc sách, vốn đã mất đi phong phạm của một đại đạo tiết độ sứ.
Mà nếu đến gần xem, thì có thể phát hiện sách hắn đang xem, quả thực... Khó coi, đều là tranh vẽ xuân cung diệu thủ.
Bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm khái một câu, đây là tiết độ sứ chó má gì?
Nhưng Tạ Kiến An lại nhìn đến say sưa, sau đó cười híp mắt nói: "Tiểu Vũ, tháng sau lại theo ta vào huyện đi dạo, ta muốn nạp ngũ phòng."
Thư đồng tên là Tiểu Vũ có chút không biết nói gì.
Mà đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng khóc chít chít.
"Lão gia, lão gia..."
Thanh âm càng lúc càng gần, nương theo mùi thơm cuốn vào đình viện này.
Tiểu Vũ chỉ ngửi mùi liền nhận ra đây là Tứ phu nhân.
Tứ phu nhân chính là thiếp thất được lão gia mới nạp vào đầu năm nay, rất là được sủng ái. Năm nay nàng đã đẩy Tam phu nhân và Nhị phu nhân xuống, thế cho nên hai vị phu nhân kia đều đợi ở "Lãnh cung".
Về phần đại phu nhân, là vợ cả của Tạ Kiến An, chỉ tiếc hai mươi năm trước đã bệnh chết.
Lúc bệnh chết, Tạ Kiến An mới tiếp nhận chức tiết độ sứ, cảnh giới cũng mới là thất phẩm đỉnh phong.
Mà hiện tại, hắn đã là ngũ phẩm.
Ngũ phẩm với nữ tử bình thường, thậm chí là lục phẩm cũng khó sinh con nối dõi, cho nên lão gia cũng chỉ có ba hài tử: Tạ Phong, Tạ Vi, Tạ Du.
Nhưng lão gia lại có không ít huynh đệ, cho nên Tạ gia cũng không thiếu người.
"Lão gia..." Tứ phu nhân khóc chạy vào, nói: " Lão gia, ta không quản được Tiểu Du. Nàng thế mà mang theo vị Tây Môn công tử kia vào nội trạch, nói muốn mời hắn tắm rửa.
Nàng là một nữ tử chưa gả, lại làm ra chuyện như thế, thể diện Tạ gia ta ở đâu, hu hu hu."
Phía sau Tứ phu nhân còn có một đại hán sắc mặt trầm ổn, đại hán này chính là Phương Đồng.
Luận thực lực, Phương Đồng thậm chí ở trên tiết độ sứ.
Trước cửa sổ, Tạ Kiến An vẫy vẫy tay, nói: "Lão Phương, ngươi nói với ta, là có chuyện gì?"
Phương Đồng không thiên vị, lập tức kể lại chuyện ở hiện trường.
Tứ phu nhân ở bên thêm mắm dặm muối.
Tạ Kiến An nói: "Chuyện chiêu tế là do lão tổ an bài, phu nhân nàng đừng náo loạn."
Tứ phu nhân nghe được chữ "Lão tổ", lập tức sửng sốt, nhưng làm như không cam lòng, muốn nói lại thôi.
Tạ Kiến An tiếp tục nói: "Phu nhân, nếu thích hợp thì hai người bọn họ sớm muộn gì cũng làm phu thê, mời tắm rửa một lần thì làm sao? Ta và nàng không phải cũng thường xuyên tắm chung sao?"
Mặt Tứ phu nhân lập tức đỏ lên, nhẹ nhàng xì một tiếng, nói: "Tại sao lại nói chuyện này ở đây?"
Hai tròng mắt Tạ Kiến An lộ ra biểu tình dâm ô, cười hắc hắc, sau đó tiếp tục hỏi Phương Đồng mấy vấn đề. Sau khi nhận được câu trả lời, hắn đột nhiên đứng dậy, lục tìm một cái hồ lô ngọc to bằng ngón cái ở trong thư phòng, sau đó giao cho Phương Đồng nói: "Lão Phương, trong hồ lô này có một giọt máu tứ phẩm, thả vào trong nước tắm của vị cô gia tương lai của chúng ta."
Phương Đồng nhận hồ lô, cung kính đáp: "Dạ."
Tạ Kiến An cười nói: "Muốn vào Tạ gia ta, đương nhiên phải nghiệm minh chính thân. Nếu dựa vào thủ đoạn của quỷ vực, vậy cũng không trách được chúng ta."
Cười xong, hắn vung tay lên, nói: "Lão Phương ngươi mau đi, ta đi báo cáo với lão tổ, nếu xảy ra chuyện, có lão tổ ở đây, liền có thể trấn áp."
Nói xong, hắn hấp tấp chạy vào sâu trong trạch viện.
Phương Đồng cũng vội vàng xoay người.
Y ở trong phủ đã lâu, đương nhiên biết trên thế gian tồn tại thuật biến hóa dựa vào đạo cụ ác quỷ, chúng nhiều vô kể, nghe rợn cả người.
Chỉ là... Một giọt tứ phẩm huyết là có thể nghiệm minh chính thân, vạch trần hết thảy thuật biến hóa.
Thế gian này, một người chỉ có một tướng mạo, mà nếu có tướng mạo thứ hai, thì đó chính là dùng đạo cụ ác quỷ.
Vị Tây Môn công tử này như vậy, Thiên tử đương nhiên cũng vậy. ...
Một lát sau.
Phương Đồng xuất hiện bên cạnh Tạ Du, y chỉ quơ quơ ngọc hồ lô trong tay, Tạ Du liền hiểu.
Tạ Du biết đây là máu tứ phẩm để kiểm tra "vị hôn phu tương lai của nàng", nhưng kế hoạch ban đầu là sau khi trận lôi đài kết thúc, huyết dịch này sẽ được sử dụng với vị "chuẩn tân lang quan" vào đêm trước hôn lễ.
Đây coi như là bài kiểm tra cuối cùng.
Nhưng bây giờ, cha trực tiếp lấy ra, chẳng phải có nghĩa là cha chỉ nghe lời nói của Phương chủ quản, đã đồng ý vị Tây Môn công tử này sao?
Tạ Du có chút kinh ngạc nhẹ giọng hỏi: "Một đao kia của hắn, rất lợi hại?"
Phương Đồng nói: "Tam tiểu thư, thiên chân vạn xác."
Y thở dài: "Một đao kia, khả năng khống chế lực lượng quá mức xuất thần nhập hóa. Đừng nói tiểu thư, cho dù là ngũ phẩm bình thường cũng không thể nhìn ra ảo diệu trong đó. Phương mỗ may mắn từng ngộ được chút da lông trên đao đạo, cho nên mới có thể phân biệt được. Nếu không, dù cho Chân Thần đứng ngay trước mặt cũng không nhận ra, sẽ khiến người ta chê cười."
"Chân Thần?" Tạ Du lại kinh ngạc.
Phương Đồng nói: "Đao pháp của hắn, ở trong mắt người dùng đao, chính là Chân Thần. Không thể tưởng tượng nổi, không thể đạt tới, tĩnh như tầm thường, lại ẩn trong vực sâu..."
Trong mắt y lóe ra vẻ khát khao, sau đó lại chậm rãi lắc đầu, vặn mở ngọc hồ lô.
Tích tích.
Một giọt máu nóng rực được đổ vào trong bồn tắm.
Hơi nước ấm áp bốc lên nhè nhẹ, máu tản ra như tơ lụa.
Tạ Du lấy cánh hoa sen bên cạnh, vẩy xuống từng nắm.
Sen hồng nổi lên, tản ra một cỗ hương hoa nhàn nhạt.
Lúc này Tạ Du mới gọi nha hoàn, sai ả mang thùng gỗ đi phòng bên.
Lý Nguyên bảo nha hoàn rời đi, sau đó ngửi ngửi, rồi cởi y phục xuống nước. ...
Sâu trong Tạ phủ.
Tạ Kiến An bái lạy trước một lư ốc, thân hình lung lay lắc lư, hai gò má ửng hồng báo cáo: "Lão tổ, tân lang tương lai của Tiểu Du nhi đã ở trong đình viện, giọt tinh huyết tứ phẩm của ngài cũng đã dùng... Lần này Tiểu An tới, là mời lão nhân gia ngài chăm sóc một hai. Cách nhi..."
Trong lư ốc truyền đến thanh âm của lão giả: "Kiến An, thời niên thiếu con cũng là người tràn đầy khí phách, cớ sao hiện tại rơi vào như thế tửu sắc hoang đường như vậy? Là lão phu chưởng quản đại sự, làm cho con không vui, cho nên mới dùng tính trẻ con này để so đo với lão phu sao?"
Tạ Kiến An vội vàng sợ hãi nói: "Tiểu An tuyệt không có ý này, Tiểu An chỉ là cảm thấy mệt mỏi, cho nên muốn thả lỏng một phen, tuyệt không chìm đắm tửu sắc hoang đường..."