← Quay lại trang sách

Chương 566 Mở ra thiên nhãn, chân tướng phố quỷ (4)

Lúc này, trong đình viện, Tạ Kiến Quý gào thét đặc biệt hung dữ, đột nhiên gã quay đầu, hung tợn nhìn nam nhân người đầy mùi rượu ở bên cạnh, thần sắc mệt mỏi nói: "Tạ Kiến An! Tất cả là lỗi của ngươi!!!

Ngươi làm gia chủ kiểu gì? Không biết trông nhà, lúc này mới khiến thích khách xâm lấn!

Ngươi cần..."

Vừa dứt lời, gã liền thấy được một cái tàn ảnh.

Ngay sau đó, ngực gã đau nhức.

Gã khó có thể nói thêm nửa câu.

Mà ở phía sau gã, Tạ gia chủ vô cùng hoang đường, ai cũng có thể cười nhạo vài câu đang thò tay xuyên qua lưng gã, năm ngón tay nắm lấy trái tim của gã.

Khóe môi Tạ Kiến An nhếch lên, bàn tay đột nhiên nắm chặt.

Ở giữa năm ngón tay của hắn, trái tim bể tung, máu bắn ra bốn phía.

Tạ Kiến Quý... Chết!

"Còn bệ hạ thì sao?

Bệ hạ đi đâu rồi!!!"

Triệu Cổ Đồng thét chói tai, đi tới nơi này, y thấy rõ cái đầu khô của lão tổ Tạ gia, mặt càng lộ vẻ giận dữ.

Tạ Kiến An thở dài nói: "Quốc sư, có lẽ các ngươi đã dẫn người khó lường đến Tạ gia ta, lão tổ đã chết!!"

Triệu Cổ Đồng nói: "Thiên tử! Thiên tử ở đâu!?"

Tạ Kiến An lắc đầu.

Triệu Cổ Đồng muốn nói "Các ngươi đều có thể là hung thủ", nhưng nhìn tình hình trước mắt lại không giống.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút giằng co.

Mà xa xa, rốt cục vang lên tiếng vó ngựa như sấm.

Phi Hùng quân vào Tạ gia....

"Hu hu... Đầu đau quá..."

Tạ Du nhẹ nhàng uốn éo thân thể mềm mại, ấp úng hừ ra tiếng.

Nàng mở mắt ra, nhìn thấy tướng công nhà mình trước giường, mơ hồ nói: "Chàng không đi luyện đao à?"

Sau khi lĩnh ngộ "thiên nhãn", thần hồn dị thường của Lý Nguyên đã bị hạn chế ở chỗ nào đó, mặc dù vẫn còn "chán ghét đối với thân thể huyết nhục, nhưng bây giờ đã suy yếu rất nhiều".

Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt Tạ Du, nói: "Không, ta thấy nàng uống say, cho nên ở bên cạnh nàng."

Tạ Du nở nụ cười, ánh mắt cười thành trăng non, nói: "Có phải chàng chê ta toàn thân mùi rượu, cho nên mới không muốn lên giường ngủ?"

"Tất nhiên rồi." Lý Nguyên nói.

Tạ Du tức giận trở mình.

Nhưng đột nhiên, nàng lại lật qua, nói: "Vừa nãy mơ mơ màng màng, ta giống như mơ trúng ác mộng, trong mộng truyền đến tiếng vang thật lớn, còn có ánh lửa..."

Lý Nguyên nói: "Không phải ác mộng."

Tạ Du:???

Lý Nguyên nói: "Ta vừa nghe xong, hình như là lão tổ bị người ta giết."

Tạ Du:???

Nàng lắp bắp hỏi: "Ai giết?"

Lý Nguyên nói: "Không biết, ta nhìn bên ngoài một chút, chỉ nhìn thấy vài tàn ảnh thiêu đốt trên bầu trời. Ta muốn đi hỗ trợ, nhưng còn chưa kịp ra tay, bên kia đã kết thúc."

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ ngưng trọng, trầm ngâm nói: "Rất đáng sợ... Nếu ta chống lại, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Tạ Du giơ tay giữ chặt hắn, nói: "Không được liều mạng, lần sau gặp phải chuyện như thế này, cứ như thế này, trốn thật xa. Chàng là đao si, không phải liều mạng Tam Lang."

Lý Nguyên gật đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng gọi của nha hoàn nội trạch.

"Tam tiểu thư, cô gia, các ngài không sao chứ?"

Lý Nguyên cùng Tạ Du đi ra cửa, nói: "Đều còn sống."

Nha hoàn hoảng sợ nói: "Xảy ra đại sự, lão tổ bị giết, Thiên tử cũng mất tích. Hiện giờ Lữ tướng quân đang chờ ở đại sảnh, muốn tìm mọi người nói chuyện, hiểu rõ tình huống đấy."

"Thiên tử... Mất tích?" Tạ Du kinh ngạc trừng to mắt.

Ký ức của nàng về Thiên tử còn dừng lại ở uất ức tối hôm qua.

Thiên tử híp mắt nhìn nàng, còn muốn nàng xoay một vòng trước mặt mọi người, làm bộ như "muốn thu cả đôi tỷ muội".

Nhưng nam nhân nhà mình lại là một khúc gỗ ngốc, điều này làm nàng tức gần chết, cho nên mới uống say mèm.

Bất quá tỉnh lại thấy nam nhân canh giữ ở trước giường, cơn giận của nàng đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng...

Thiên tử nhục nhã nàng sao lại mất tích?

Nha hoàn mờ mịt nói: "Không biết, Tam tiểu thư, ta cái gì cũng không biết, ngài cùng cô gia mau đi đại sảnh đi. Lữ tướng quân đang thúc giục."

Tạ Du vội gật đầu nói: "Được, chúng ta tới ngay."

Mà phía sau nàng, đồng tử Lý Nguyên cũng mờ mịt nheo lại.

Lữ Huyền Tiên rốt cuộc là thứ gì?...

Đại sảnh Tạ gia đã sớm bị vây chật như nêm cối.

Nhưng chỉ có Phi Hùng quân ở đây, đám U Kỵ vẫn đóng quân ở xa xa.

Lúc này, trời đã chuyển sang màu trắng, nhưng lại là một ngày u ám.

Trời âm u mà lại xám xịt, làm người ta áp lực.

Tạ gia, từng người đi vào đại sảnh.

Cũng không biết Lữ Huyền Tiên nói gì với Triệu Cổ Đồng, Triệu Cổ Đồng lại quơ tay áo liệm đỏ thẫm đi điều tra nơi khác, Tạ gia thì giao cho Lữ đại tướng quân.

Ẽo ẹt!

Cánh cửa bị đẩy ra.

Tạ Vi vừa mới đi ra đại sảnh, đi vào sân, sau đó sắc mặt phức tạp mà nhìn người Tạ gia tiếp theo tiến vào.

Là một nữ nhân, nàng có linh cảm kỳ lạ.

Thiên tử đã chết.

Nhưng người giết Thiên tử lại không có sát niệm với nàng, thậm chí là cố ý tránh nàng.

Nếu không, người nọ có thể ra tay khi Thiên tử đang hợp hoan với nàng.

Tại sao?

Ai?

Người này đã kinh khủng như vậy, thậm chí ngay cả lão tổ cũng nói giết là giết, nhưng tại sao phải cố ý tránh nàng?

Nhưng nàng không nói ra suy đoán này, chỉ nói sau khi Thiên tử rời đi liền xảy ra chuyện, có lẽ đối phương là cần xác nhận mục tiêu là Thiên tử mới ra tay. Về phần Thiên tử đi đâu, nàng cũng không biết. Bởi vì khi đó, trước phòng của nàng là một mảnh ánh lửa nóng rực, nàng chạy trốn từ phía sau cửa sổ, đến khi trở về đã là tình huống như vậy.

Tạ Vi suy tư.

Mặc dù nàng mang thai con của Thiên tử, nhưng không có tình cảm với Thiên tử.

Mà nếu người giết Thiên tử này thật sự có hảo cảm với nàng, nàng thậm chí nguyện ý đi nịnh bợ người này. Với điều kiện nàng làm như vậy, thì có thể làm cho Tạ gia phát triển không ngừng, có thể làm cho phụ thân, đại ca, tiểu muội... Còn có tướng công của tiểu muội sống những ngày tốt lành, vậy là được rồi.

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, liền thấy Lý Nguyên và Tạ Du đi tới trước mặt.

Tạ Du đi tới, lôi kéo Tạ Vi nói chuyện, sau đó đến khi triệu tập liền đi vào trước, một lát lại đi ra, nói: "Tướng công, chàng đi đi, ăn ngay nói thật là được."

Lý Nguyên ngửa đầu nhìn khe cửa tựa như miệng cự thú đang há, hơi dừng lại, sau đó lấy bước chân bình thường đi vào.

Vừa vào phòng, hắn đã nghe được thanh âm của Lữ Huyền Tiên.

"Đóng cửa lại."

Lý Nguyên đóng cửa, sau đó cung kính nói: "Bái kiến Lữ tướng quân."

Lữ Huyền Tiên đảo qua hắn, đánh giá hắn, nhưng cũng không trực tiếp hỏi, mà là trầm mặc mấy hơi rồi đột nhiên nói: "Phạm vi của căn phòng này đã bị khóa lại, tất cả thanh âm sẽ không bị truyền đi. Ta nói thẳng, Long Mạch muốn hợp tác với ngươi."

Lý Nguyên:...

"Tướng quân đang nói gì vậy?"

Lữ Huyền Tiên mặc kệ vẻ nghi hoặc của hắn, nói thẳng: "Thật ra ngươi không giết Thiên tử, ta cũng sẽ giết. Chỉ có điều ta sẽ không giết ở chỗ này, mà là đến Ngọc Kinh mới giết."

Ngươi biết tại sao không?"

Lý Nguyên:...

Lữ Huyền Tiên nói: "Vào Ngọc Kinh, giúp Thiên tử đoạt lại long ỷ chỉ là thứ yếu.

Vở kịch chân chính, thật ra là Bành Minh Y và Triệu Cổ Đồng dẫn đầu quỷ vực dung hợp.

Liễm Y Trai, Kỳ Thú Viên.

Triệu Cổ Đồng là con rối của Liễm Y Trai.

Bành Minh Y là người của Kỳ Thú Viên.

Ngươi nhất định rất tò mò, quỷ vực khổng lồ như vậy, tại sao có thể vượt qua phố quỷ để tiến hành hợp nhất.

Lý do rất đơn giản, bọn họ đã có khả năng thoát khỏi phố quỷ."

Lý Nguyên:...

Lữ Huyền Tiên hơi nghiêng người về phía trước, nói: "Nói cho ngươi biết một bí mật lớn.

Phố quỷ, chính là long mạch."

"Như thế nào... Hợp tác không?"