Chương 569 Dao trì trồng hoa sen, Lý Nguyên đổi Thiên tử (3)
"Nhưng ngươi vẫn không dùng được." Lữ Huyền Tiên nói: "Long mạch bao trùm cả mảnh đất này, ở một mức độ nào đó mà nói, mảnh đất này đều thuộc về quỷ vực của Long mạch... Ta thân là quỷ phó của Long mạch, nắm trong tay đạo cụ Long mạch, lúc này mới có thể trong nháy mắt dịch chuyển đến các nơi."
Ngươi không phải là quỷ phó, ngươi không thể."
Lý Nguyên nói: "Vậy các ngươi, nghĩ biện pháp đi."
Hắn nói xong, hai người đều bắt đầu mơ hồ nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.
Tiếng hô "tướng công tướng công" của Tạ Du không ngừng vang lên.
Hiển nhiên, hắn đã đi vào quá lâu, mà Tạ Du ở bên ngoài đang lo lắng.
Cái này cũng là một loại nhắc nhở.
Lữ Huyền Tiên nói: "Hiệu quả sẽ kém một chút, nhưng vẫn có thể... Điều kiện này ta đáp ứng ngươi."
Lý Nguyên nói: "Điều kiện thứ hai chờ ta nghĩ kỹ rồi lại nói."
Lữ Huyền Tiên nói: "Ta sẽ tận lực đáp ứng."
Lý Nguyên gật gật đầu, sau đó nói: "Thiên tử sẽ mất tích năm ngày, sau đó xuất hiện ở phụ cận Miếu tướng quân, đến lúc đó ngươi tới tìm ta."
Hai người đàm luận xong, Lữ Huyền Tiên vung tay lên, cánh cửa bên ngoài đột nhiên mở ra, Tạ Du đứng ở trước cửa, sắc mặt vốn sợ hãi sau khi thấy được Lý Nguyên mới bình tĩnh lại, sau đó vội vàng nói: "Lữ tướng quân, ta thấy tướng công nhà ta chậm chạp không ra, lo lắng miệng lưỡi hắn vụng về, chọc giận tướng quân, cho nên mới..."
Lữ Huyền Tiên nói: "Tây Môn công tử đã từng nhìn thấy hiện trường, cho nên ta hỏi thêm mấy câu, các ngươi đi xuống đi."
Lý Nguyên đi ra ngoài cửa.
Tạ Du nhìn hắn một cái, khẽ nói: "Tướng công, chàng không sao chứ?"
Ánh mắt Lý Nguyên đờ đẫn, như đang suy nghĩ gì đó, sau đó nói: "Không có việc gì... Chỉ là sau khi hàn huyên, phát hiện Lữ tướng quân chính là cao thủ võ thuật nên thuận tiện thỉnh giáo một phen thôi.
Lữ tướng quân nói với ta hai câu, hai câu này khiến ta rất xúc động..."
"Không sao là được rồi."
Tạ Du thở phào nhẹ nhõm, còn về chuyện tướng công nhà mình lại đi "thỉnh giáo võ đạo trong quá trình thẩm vấn", nàng chỉ thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
'Thật sự là một tên ngốc. ' Nàng thầm nói.
Ngoài cửa, Tạ Vi cũng đang chờ, dáng vóc nàng đẫy đà, khí chất đoan trang, đẹp tựa như mẫu đơn dịu dàng, mặc dù Thiên tử mất tích, trong mắt của nàng cũng là suy tư nhiều hơn là sợ hãi.
"Tiểu Du Nhi." Nàng nhẹ nhàng gọi, sau đó lại nói: "Chúng ta cùng đi đi."
Một lát sau, đợi đến chỗ ít người, nàng mới đè thấp giọng hỏi: "Cô Thành, có phải có tin tức gì không?"
Lý Nguyên lập tức kể lại cảnh tượng hắn đã biên soạn sẵn trong đầu, đơn giản là hắn nhìn thấy ánh lửa bay qua viện và thấy quái vật trên bầu trời...
Mà sở dĩ thẩm vấn lâu như vậy là do hắn thừa cơ hội này đi thỉnh giáo Đại tướng quân một số vấn đề liên quan đến võ đạo.
Dường như Đại tướng quân cũng muốn từ đây để phán đoán xem đối phương là ai, muốn tìm điểm đột phá nên mới sẵn lòng trò chuyện thêm vài câu với hắn.
"Nhị tỷ, tỷ đừng quá đau lòng." Tạ Du nắm tay Tạ Vi.
Tạ Vi nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Ta không đau lòng, ta chỉ lo lắng thôi.
Nếu Thiên tử không còn nữa, liệu đứa bé trong bụng ta có trở thành Thái tử không?
Cha là người có chí lớn, lại biết ẩn nhẫn.
Mà ta... Xưa nay không hề có cảm giác với tình yêu nam nữ.
Lão tổ đã dùng ta để kết thông gia.
Ta lại ngại gì không dùng hài tử trong bụng để mang lại vinh quang cho Tạ gia ta?
Thiên tử đã giết hết huyết mạch trong hoàng gia, hài tử trong bụng ta chính là huyết mạch duy nhất còn sót lại.
Nguyên bản ta nghĩ tương lai của ta là ở trong thâm cung, ta sẽ phải đối mặt với đủ loại hung hiểm.
Nhưng hiện tại... Ta không biết tương lai mình sẽ thế nào nữa."
Nàng hơi ngửa đầu, khuôn mặt đoan trang lại lộ ra mấy phần nhẹ nhõm đến khó hiểu: "Tiểu Du Nhi, trong nhà chúng ta, cha phụ trách quản lý toàn cục, đại ca phụ trách cầm quân sự, ta phụ trách đùa bỡn âm mưu quỷ kế.
Muội đó, muội phụ trách sống thật tốt với Cô Thành, thấy các muội có thể vui vẻ, chính ta cũng vui lây."
Tạ Du và Tạ Vi lại nói chuyện thêm một lát rồi mới chia tay nhau...
Tạ gia hò hét ầm ĩ, không lâu sau lại có một nhóm kỵ binh khác từ xa đi tới. Đó chính là thiên phu trưởng do Tạ Phong phái đi điều tra tình hình.
Vị Thiên phu trưởng này tay phất cờ hiệu "Hãn Châu thiết kỵ", chính là đại diện cho "Hãn Châu thiết kỵ". Người nào công kích y tức là đang khiêu khích Hãn Châu thiết kỵ.
Nhưng vị Thiên phu trưởng này cũng không có mang nhiều binh, chỉ có mấy chục kỵ binh.
Mặc dù Tạ Phong thường ngốc ở vài chỗ, nhưng y vẫn khống chế tốt đại cục trong tay.
Nếu mà đổi thành ngày thường khôn khéo, gặp việc lớn hốt hoảng, sợ rằng chính mình liền ngu ngốc ném binh mã ở lại, một mình chạy về.
Nhưng Tạ Phong không có.
Y biết rõ, chỉ cần có y ở cùng với 3 vạn Hãn Châu thiết kỵ, không ai trên thế giới này có thể đả thương người thân của y.
Cho nên, y chỉ phái thiên phu trưởng trở về xem tình hình, đồng thời tiến hành uy hiếp.
Về phần chính bản thân y.
Từ giờ phút này trở đi, y đã không còn là chính mình.
Thế gian chỉ có "Tạ Phong và 3 vạn Hãn Châu thiết kỵ", tuyệt không có "Tạ Phong". ...
Vừa quay về trạch viện mới, Tạ Vi liền thu hồi vẻ ngoài tươi cười.
Trên thế gian này làm gì có nữ nhân nào không mong cầu hạnh phúc?
Nàng chỉ là lừa gạt Tiểu Du Nhi mà thôi.
Nhưng có một số việc luôn cần có người làm.
Trong nhà này chỉ có Tiểu Du Nhi là ngây thơ, đến cả tướng công của muội ấy cũng chỉ là tên đầu gỗ. Hai người này vừa khéo là tuyệt phối, vậy nên với tư cách là tỷ tỷ đương nhiên nàng cần quan tâm hai người nhiều hơn.
Lúc này, ánh mắt Tạ Vi đảo quanh, nàng ngó nhìn bốn phía như đang tìm kiếm ai đó.
Nàng tin tưởng trực giác của mình.
Chắc chắn là vị khủng bố ám sát Thiên tử kia đã tránh nàng.
Bởi vậy, nàng và người đó chung quy vẫn có liên quan với nhau. Tuy nàng không biết đó là ai nhưng điều này hoàn toàn không cản trở việc nàng cố gắng tìm kiếm.
Nhưng nàng không thể nào ngờ được, tồn tại khủng bố mà nàng đang tìm kiếm lại đang ngồi trong phòng uống trà với muội muội của nàng. ...
"Ta muốn bế quan."
Lý Nguyên nói.
Tạ Du nhẹ nhàng lên tiếng: "Bây giờ hả?"
Lý Nguyên nói: "Tâm sinh cảm ngộ, chớp mắt là qua... Ta có cảm giác lần bế quan này sẽ mất rất nhiều thời gian."
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng.
Hương trà thoang thoảng giữa hai người.
Tạ Du đột nhiên nói: "Có phải là chàng không muốn bị cuốn vào chuyện của Tạ gia ta không? Chàng cảm thấy tỷ ta mang Long tử, Thiên tử lại mất tích, e rằng Long tử sẽ dẫn đến đại họa?"
Lý Nguyên im lặng.
Hắn muốn trở thành Thiên tử, lúc ấy Tạ Vi sẽ bị động trở thành "Nữ nhân của hắn trong thân phận Thiên tử".
Hắn còn sợ tai họa gì nữa?
Cơ mà... Hắn thực sự không có ý định làm theo ý của Lữ Huyền Tiên.
Hắn đang âm thầm dệt nên một kế hoạch kỳ lạ trong đầu, một kế hoạch không ai có thể ngờ tới.
"Phải không?" Tạ Du đột nhiên hung dữ, sau đó lại cúi đầu, nói: "Nếu chàng thật sự cảm thấy như vậy, thì đi đi."
"Ta không cảm thấy như vậy." Lý Nguyên nghiêm mặt nói.
Tạ Du nhìn vào mắt của hắn, nhẹ nhàng thở dài một cái, lảng sang một đề tài khác: "Chẳng biết Thiên tử chết chưa... Nếu như chết rồi khác nào tỷ của ta sẽ trở thành quả phụ."
Lý Nguyên lắc lắc đầu, bày tỏ chính hắn cũng không rõ.
"Tướng công, chàng đoán xem vị khủng bố kia rốt cuộc là ai?
Tại sao hắn lại mạnh đến thế?
Đây coi như là dưới thiên quân vạn mã, tiến vào khu vực hạch tâm để ám sát Thiên tử đi?
Người như vậy, hắn muốn giết ai, kẻ đó làm sao mà trốn được." Tạ Du chống cằm nghĩ.
Lý Nguyên lại miêu tả cảnh tượng mình nhìn thấy cho nàng nghe.
Tạ Du như đang nghe chuyện kinh dị, hồi lâu mới vỗ ngực, nghiêm túc suy nghĩ nói: "Lão tổ bị nữ quái vật đang bốc cháy kia ôm một cái, kết quả chỉ ôm xong lão tổ chỉ còn lại cái đầu, đến máu cũng bị đốt sạch...
Chẳng nhẽ nữ quái vật kia giết người dựa trên việc ôm người khác sao?
Tướng công, chàng nói trên thế gian có ai giết người bằng cách ôm người không?"
Lý Nguyên nói: "Có thể là một loại võ học thần bí nào đó."
Đêm đó, Tạ Du ngủ cả một đêm trong lồng ngực của "quái vật kinh khủng mà nàng nói" ...
Ngày kế tiếp, Lý Nguyên liền bế quan.