Chương 568 Dao trì trồng hoa sen, Lý Nguyên đổi Thiên tử (2)
Quỷ vực như vậy, còn có rất nhiều, như là Miếu tướng quân ở Hãn Châu đạo, Động tiểu kiều ở Miên Châu đạo, Địa cung tượng đất ở Ung Châu đạo, Hẻm mê sảng ở Yến Vân đạo, Hoàng lăng ở Tàng Long đạo..."
Nói đến "Hoàng lăng", Lữ Huyền Tiên đột nhiên dừng lại, cảm khái nói: "Ta tưởng rằng đại nạn của ta đã đến từ ngàn năm trước. Lúc ta còn sống cũng coi là tung hoành ngang dọc, sau khi chết xứng đáng nhận được vinh hoa. Nếu có tiên thần, ta cũng nên làm tiên thành thần...
Cho nên, trước khi chết ta đã làm một việc cuối cùng, đó là vào lúc lão hoàng đế thế hệ đó chuẩn bị vào lăng mộ, ta lặng lẽ đưa lão ta ra khỏi quan tài, rồi tự mình nằm xuống trong đó.
Không ngờ chỉ nằm một cái, ta lại có thể tồn tại theo một cách khác."
"Các đời Thiên tử tế trung hồn, thì sẽ có trung hồn từ bên trong Long mạch đi ra, phục tùng Thiên tử, mà ta... là trung hồn của thế hệ này."
"Nói trắng ra, ta cũng là quỷ phó.
Như những quỷ phó mà ngươi gặp được ở Hố vạn nhân."
"Tuy nhiên, bởi vì ta mang sức mạnh khổng lồ nên được chăm sóc khác biệt."
"Nếu những quỷ phó khác chết đi thì chúng phải trở về quỷ vực, chờ đợi cơ hội phục sinh.
Nhưng ta... Lại có thể trực tiếp phục sinh.
Phần lớn những quỷ phó ở nơi khác đều phải chấp hành nhân quả.
Riêng ta... Là hoàn toàn tự do."
Một lời nhanh chóng tường thuật xong.
Thế giới rộng lớn với các nước cờ ẩn giấu dần dần hiện ra trong mắt Lý Nguyên.
"Còn vấn đề gì nữa à?
Chúng ta đã ở chỗ này quá lâu.
Các vấn đề khác sau này chúng ta có thể từ từ nói.
Liên quan đến thói quen của Thiên tử, còn có tất cả tin tức khác, ta cũng sẽ từ từ nói cho ngươi."
Lý Nguyên nói: "Vì sao Long mạch không phái tất cả quỷ phó cường đại như ngươi ra ngoài? Như vậy, cho dù là Thiên tử hay là Liên giáo chẳng phải là có thể lật tung cả thiên địa này hay sao? Như vậy, các ngươi cũng không cần đến ta nữa?"
Lữ Huyền Tiên nói: "Phái không được, còn vì sao..."
Y im lặng một lúc, lại lắc đầu nói: "Ta cũng không biết.
Theo lý thuyết, Long mạch vốn là thần thông quảng đại, trấn áp phố quỷ bốn phương...
Nhưng mỗi thời đại lại chỉ sinh ra một trung hồn như ta."
Ánh mắt Lý Nguyên mơ hồ giật giật, hắn không tiếp tục dây dưa, mà lại hỏi: "Ngươi muốn chúng ta hợp tác như thế nào?'
Lữ Huyền Tiên nói: "Ngươi bế quan đi, mấy ngày nữa ngươi biến thành Thiên tử rồi bị ta tìm được. Ngươi chỉ cần nói là mình gặp ám sát, nhưng người lại dùng lá bài tẩy tránh thoát thành công là được.
Sau đó chúng ta cùng đi Ngọc Kinh. Tại thời khắc mấu chốt lúc Liên hoa vào Dao trì, chúng ta cùng nhau ra tay."
"Chỉ có hai ta?"
"Đương nhiên còn có những người khác, ví dụ như Đạo Đình, Phật Môn, Ngũ Hành Tông, thậm chí vị tiết độ sứ kia.
Nếu bọn họ đều biết chân tướng của âm Dương Đại Đồng thì sẽ điên cuồng ngăn cản lần dung hợp này.
Hai vị thiên sư của Đạo Đình là người rất trọng tình nghĩa.
Mặt khác, ngoại trừ ta đang ở bên ngoài ra, Long mạch vẫn có thể chọn một vài quỷ phó ra ngoài làm việc.
Mặc dù những quỷ phó đó không được tự do, cũng không thể có quyền hạn phục sinh ngay sau khi chết, nhưng chúng lại có liên kết chặt chẽ với nhân quả của thế giới này.
Những nhân quả này hoàn toàn đủ để quấy nước đục giúp chúng ta. Huống chi, tám ngàn Phi Hùng quân là người của ta.
3 vạn thiết kỵ của Hán Châu cũng sẽ thuộc về ngươi.
Như thế còn lo chuyện này không thành sao?
Sau khi mọi việc thành công, ngươi muốn làm Thiên tử thì cứ làm, nếu không muốn làm thì có thể giao cho đứa trẻ trong bụng Tạ Vi."
"Tại sao nhất định phải là đứa bé kia?"
"Long mạch nói... Chỉ có huyết mạch hoàng thất mới có thể thực sự nắm giữ thiên hạ."
"Vậy lúc thay đổi triều đại thì sao?"
"Đều giống nhau, chỉ thay đổi từ tay trái sang tay phải mà thôi.
Ngay cả vị hoàng đế khai quốc kia cũng là hậu duệ của con tư sinh của một vị hoàng đế nào đó ở triều đại trước.
Thường thì loại quan hệ huyết thống xa này sẽ không có hiệu quả, nhưng có thể tên hậu duệ kia lại khá may mắn...
Chết tiệt, về chuyện này, sau khi thành quỷ phó ta mới biết được."
Lữ Huyền Tiên im lặng chốc lát, sau đó lại nói: "Thiên tử háo sắc, khi ngươi biến thành Thiên tử, nếu muốn, có thể dẫn cả Tạ Du và Tạ Vi vào phòng.
Dù không muốn, nàng cũng vẫn là hoàng hậu của ngươi."
Lý Nguyên sửng sốt một chút, loại chuyện tự đội mũ xanh cho chính mình này, hắn vẫn không muốn làm...
"Để sau hẵng nói."
Lý Nguyên dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng trước khi hợp tác, ta có hai điều kiện nho nhỏ."
Lữ Huyền Tiên nói: "Ngươi nói đi."
Lý Nguyên nói: "Bảo khố của Đại Chu, có thể cho ta không?"
Lữ Huyền Tiên nói: "Cho ngươi, ngươi cũng không dùng được."
"Này, ngươi không cho thì làm sao biết ta không dùng được?" Lý Nguyên rất hứng thú với cái bảo khố từng làm rung chuyển thiên hạ này.
Lữ Huyền Tiên nói: "Bởi vì... Bảo khố của Đại Chu chính là cửa vào của Long mạch, nó cũng là lối vào dẫn tới một địa điểm đặc biệt."
Nói xong, y lấy cái gì đó ở trong ngực rồi vứt ra ngoài.
Lý Nguyên đón lấy, đây là một hộp gấm màu đỏ.
Hắn dùng hai ngón tay cạy ra.
Két.
Hộp gấm được mở ra.
Bên trong lộ ra là một hạt châu được ẩn dưới sương vàng.
Lữ Huyền Tiên nói: "Đây là Long nhãn. Chỉ có huyết mạch của người kia, mới có thể mở được.
Bất kỳ lúc nào cũng có thể mở ra.
Các Thiên tử đều thích giả thần giả quỷ, cho nên đều nói cần phải tính toán phức tạp mới có thể biết được thời điểm mở kho báu của Đại Chu.
Thật chất mọi chuyện chính là như vậy."
Lữ Huyền Tiên tiếp tục nói: "Bất kỳ người nào chết bên trong Long mạch, không chỉ bị Long mạch khống chế thân thể, mà linh hồn, sức mạnh trong linh hồn cũng sẽ bị khống chế.
Cho nên bảo khố Đại Chu, nói trắng ra, chính là quán đỉnh.
Nhưng loại quán đỉnh này liên quan đến sự thay đổi của linh hồn, chỉ có người càng phù hợp với linh hồn của quán đỉnh giả, tự làm cho linh hồn bản thân trở nên cường đại, mới có khả năng thành công cao.
Nếu không nặng thì chết, nhẹ thì trở nên si ngốc.
Nhạc phụ của ngươi là một người lòng mang hận thù, ngày thường lão làm việc âm thầm, nhưng ý chí lại rất kiên định. Cho nên lão mới có thể kế thừa Chú Linh Diệu Thuật của "Quốc thủ diệu tượng Phong Hồ Tử" từ hàng ngàn năm trước, từ đó có khả năng chế tạo hàng loạt linh khí.
Nhưng chuyện này, Thiên tử cũng không biết quá rõ."
Lý Nguyên im lặng nhìn y một cái.
Đột nhiên phát hiện đối phương nói cho hắn quá nhiều bí mật.
Có phải là ôm suy nghĩ, sau khi hắn chết, hắn cũng sẽ được đưa vào Long mạch hay không?
Trường sinh bất lão chính là bí mật lớn nhất của hắn.
Cho nên trong mắt Long mạch, hắn cũng sẽ chết đi.
Đến lúc đó, Long mạch nhất định sẽ trăm phương ngàn kế đem hắn chôn vào mộ địa, sau đó biến thành một tồn tại giống như Lữ Huyền Tiên.
Hơn nữa lúc này hắn cần sắm vai Thiên tử, cần hiểu rõ đại cục, cho nên Lữ Huyền Tiên mới nói cho hắn những chuyện này mà không kiêng nể gì.
Suy nghĩ xoay chuyển, Lý Nguyên nói: "Nếu ta đã không dùng được Long nhãn, vậy đổi cái khác đi."
Hắn vừa nói vừa nhét Long nhãn vào trong ngực, sau khi nhìn thấy Lữ Huyền Tiên không có ngăn cản, hắn lại ném Long nhãn ra ngoài, sau đó nói: "Trước đây lúc ta trở về Vân Sơn đạo, ngươi theo tới bằng cách nào?
Thứ đó... Ta muốn một cái, không quá đáng chứ?"
Lữ Huyền Tiên sửng sốt một chút, gãi đầu một cái, nói: "Đó là lệnh bài của Long mạch Cửu đạo tuần sứ, nắm giữ lệnh bài, một ý niệm là có thể đến bất cứ nơi nào trên chín con đường này, chỉ cần tồn tại môi giới là có thể đến.
Môi giới này, có thể là nơi ngươi đã từng đi qua, cũng có thể là nơi mà ngươi chú ý đi đến."
Ánh mắt Lý Nguyên âm thầm sáng lên.
Không hổ là bảo vật của Long mạch, so với "Thiên Lý Nhất Tuyến" lợi hại hơn nhiều.
Đồng thời, hắn cũng hiểu tại sao Lữ Huyền Tiên có thể trong nháy mắt giết chết chim ngoài mười dặm.
Đừng hơn mười dặm, e là Lữ Huyền Tiên có thể nhảy ra trăm dặm, ngàn dặm đi?