← Quay lại trang sách

Chương 571 Hắc Liên hoa mở thành Ngọc Kinh, cuối ngõ gặp liệm y (1)

Lý Nguyên nằm yên lặng ở trên giường, thân hình của hắn đã biến thành Thiên tử.

Thiên tử họ Cơ, tên U.

Lý Nguyên cũng không biết tại sao vị Hoàng Đế kia lại lấy chữ "U" làm tên cho con mình như thế. Mà nếu lấy chắc vì là quá chán ghét nhỉ?

Hắn đã sớm nghe âm phi nói qua chuyện của Thiên tử, có vẻ như mẫu thân là điều cấm kỵ đối với gã.

Xem ra, mẫu thân của Thiên tử không phải Hoàng hậu mà chỉ là một nữ tử có địa vị thấp kém nào đó hắn không biết.

Nghĩ theo hướng này, con đường trưởng thành và lên ngôi của Thiên tử có lẽ không quá khó khăn đến thế. Nếu muốn tìm hiểu về quá trình này một cách kỹ lưỡng thì đó có lẽ không phải một bộ yêu ma quỷ quái đầy thăng trầm mà là một vở kịch âm mưu cung đình đồ sộ.

Mà Thiên tử cuối cùng cũng lên ngôi, rõ ràng chính là nhân vật chính của vở kịch này.

Người bước lên ngai vàng - Thiên tử chính là nhân vật trung tâm của vở kịch thế.

Vậy nên việc Thiên tử chém giết tất cả các huynh đệ tỷ muội cùng trực hệ là điều có thể hiểu được.

Thiên tử yếu đuối?

Không hề.

Thiên tử ngu xuẩn?

Không hề.

Ngay từ đầu Thiên tử đã điên loạn như vậy ư?

Đương nhiên là không, nếu không hắn ta làm sao có thể đột phá vòng vây, lấy danh "U" mà trở thành Thiên tử?

Chỉ là Thiên tử đã mất đi lý trí, quên hết tất cả, tự cho là mình đã nắm mọi đại cục trong tay. Lúc y cảm thấy huy hoàng nhất, an toàn nhất lại bị người ta nghiền xương thành tro.

Vị Thiên tử đã từng nơm nớp lo sợ, đi một bước lo ba bước kia đã quên mất mình đã đạt đến địa vị cao như thế nào, cũng quên mất... Thực ra sau lưng mỗi người rất có thể đều có một con chim sẻ.

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp rình, mỗi người vừa là chim sẻ, vừa là bọ ngựa, cũng là ve sầu.

Lòng hắn có chút xúc động, hắn kê tay làm gối bắt đầu nghĩ về vị Thiên tử bị giết bởi liên thủ của hắn và Lữ Huyền Tiên. Hắn muốn thu chút bài học từ Thiên tử, tránh giẫm vào vết xe đổ tương tự.

Ngẫm nghĩ một hồi, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của anh vợ.

"Bệ hạ, Tạ Vi đến."

Lý Nguyên: ...

Hắn trầm mặc một lát, nói: "Gặp."

Thân là Lý Nguyên, hắn chắc chắn hắn sẽ không muốn gặp Tạ Vi vào lúc này. Nhưng hiện tại hắn là Thiên tử, Tạ gia kết thông gia với Thiên tử. Nếu Thiên tử ngay cả Hoàng hậu tương lai cũng không gặp, vậy thì Tạ gia kia nhất định sẽ từ bỏ.

Không lâu sau, cánh cửa mở ra, Tạ Vi đi đến.

Dung mạo đoan trang của nàng sau khi trang điểm thì càng lộ rõ vẻ cao quý, thân thể đẫy đà được bọc trong bộ váy màu vàng nhạt, khí chất ung dung lại càng khiến nàng thêm vẻ cao cao tại thượng.

Nàng là nữ nhân chỉ có Thiên tử mới có thể ngủ cùng, lại thêm thân phận "Hạc chủ của Hãn Châu ám vệ", tất nhiên là cao quý mê người.

Lúc này, Tạ Vi nhẹ nhàng hành lễ, nói: "Thiếp thân biết bệ hạ là cát nhân thiên tướng, được trời đất che chở, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì."

Dứt lời, không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Tạ Vi không nhận được lời hồi đáp nào, nàng vẫn duy trì tư thế hành lễ, không quá phận mà ngẩng lên đầu.

Chốc lát sau, nàng đột nhiên nhìn thấy Thiên tử đứng dậy, lướt qua bên người nàng, sau đó ra khỏi cửa.

Lòng Tạ Vi chợt lạnh lẽo, nàng đứng thẳng người dậy, nhíu mày. Nàng không biết Thiên tử đây là có ý gì?

Hắn cho rằng thích khách là do người Tạ gia sắp xếp sao?

Kéo quần lên là không nhận người nữa?

Nhưng bây giờ rõ ràng quân đội của đại ca đang ngay tại bên ngoài. Nếu hắn còn chút lý trí thì chắc chắn sẽ làm thế.

Đang lúc nghĩ ngợi, nàng lại nghe Thiên tử hô to: "Người đâu! Soạn chiếu chỉ!"

Vừa dứt lời, một thái giám đang chờ bên ngoài vội vàng đi tới, cung kính hành lễ.

Trong sự chờ đợi chỉ thị của thái giám, Thiên tử cao giọng nói: "Truyền chỉ xuống, nay sắc phong nữ nhi Tạ thị Tạ Vi làm Hoàng hậu, sau khi chết được vào hoàng lăng, bài vị được đặt trong tông miếu, được hưởng hương hỏa!!"

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Thái giám kinh ngạc ngẩng đầu lên, muốn nói "Bệ hạ, chuyện này có lẽ nên chờ Ngọc Kinh ổn định rồi tính", nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sâu như vực thẳm của Thiên tử, làm cho lão ta cứng rắn đem lời muốn nói nghẹn trở về, mà nói một tiếng: "Vâng."

Phía sau hắn, Tạ Vi sững sờ trong một lát, sau đó cúi thấp người bái, nói: "Tạ ơn bệ hạ."

Lý Nguyên đi tới đỡ nàng dậy.

Lại không nghĩ tới khi tay hai người chạm vào nhau, Tạ Vi lại lộ ra mấy phần thẹn thùng, điềm đạm đáng yêu khiến người ta động tâm.

Thân là Hạc chủ, Tạ Vi vẫn là biết rõ làm thế nào để quyến rũ nam nhân.

Lý Nguyên đỡ nàng dậy.

Nàng lại nhẹ giọng, quyến rũ nói: "Ngày ấy, thiếp còn chưa ăn no đâu."

Lý Nguyên sững sờ, lòng như bị lửa đốt.

Chị vợ đoan trang như thế lại ở trong khuê phòng lộ ra dáng vẻ dâm phụ hấp dẫn như vậy, thực sự khiến người khác khó mà tưởng tượng được. Nếu không phải Lý Nguyên biết rõ tâm tư thật lòng của Tạ Vi, có lẽ hắn đã cho rằng nữ nhân này yêu hắn.

Hắn nhìn đôi mắt rưng rưng ngấn nước của chị vợ, lại chỉ nói: "Pha cho trẫm ấm trà."

Tạ Vi đứng dậy đi làm.

Một lúc sau, thái giám cầm thánh chỉ đi vào, Lý Nguyên nhìn một chút rồi nói: "Để xuống đi, sau đó đem tin tức trẫm phong hậu truyền cho cửu đạo."

"Vâng."

Thái giám đáp một tiếng, rồi vội vàng rời đi.

Chốc lát sau, Tạ Vi bưng trà trở lại.

Lý Nguyên lẳng lặng thưởng thức trà, đặt thánh chỉ vào tay nàng. Tạ Vi tiếp nhận, rồi liên tục nói tạ ơn, mặt nàng không giấu được nỗi vui mừng.

Đợi đến khi uống cạn ly trà, khi Tạ Vi cho rằng đã đến thời gian thị tẩm, Thiên tử lại nói một câu: "Đêm đã khuya, Hoàng hậu đi về trước đi, gần đây sự vụ bận rộn, lại xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Trẫm muốn yên tĩnh một mình.

Sáng mai, đại quân sẽ lập tức xuất phát tới Ngọc Kinh."

Tạ Vi nói: "Thiếp thân là Hoàng hậu của bệ hạ, theo lý nên phân ưu vì Bệ hạ. Bệ hạ không ngại có thể lên giường trút bầu tâm sự với thần thiếp."

Lý Nguyên nhìn dáng vẻ quyến rũ của chị vợ, lòng chợt thấy khô nóng khó tả.

Hắn đã từ bước ra từ "Vô tình" của trước kia.

Luồng âm khí kia đã ngưng tụ ở trên Thiên nhãn của hắn, nó sẽ không ảnh hưởng lớn đến thần hồn của hắn và khiến hắn cảm thấy tất cả mọi người cũng chỉ là máu thịt mà thôi, trừ phi... Hắn mở Thiên nhãn ra.

Có lẽ Tạ Vi đã nhìn ra dục vọng của hắn, nàng đan tay vào nhau, mười ngón tay nắm cổ áo, nhẹ nhàng kéo sang hai bên, lộ ra đầu vai mượt mà và da thịt trắng bóng.

Nhưng kim bào mềm mại kia vẫn chưa trượt xuống thì đã bị hai bàn tay bắt lấy.

Lý Nguyên khép hai tay lại, kéo kim bào của nàng lên, hắn sẽ không làm thứ chuyện trái đạo đức này.

Tạ Vi dựa thế,"Ưm" một tiếng nhào vào trong ngực hắn.

Nàng thân là Hạc chủ, sau khi trở thành Hoàng hậu, tự nhiên cũng biết phải trói chặt Thiên tử bằng trăm phương ngàn kế.

Mà biện pháp trói buộc Thiên tử chỉ có một, đó chính là... Để Thiên tử thực sự nảy sinh tình cảm với nàng.

Tạ Vi diễn cử chỉ quyến rũ nhưng lòng lại vô tình, dù sao nhiệm vụ của nàng chính là lôi kéo Thiên tử, thân thể vốn là cái giá phải trả, cho nên nàng cũng nhập diễn, thậm chí... Phóng túng dục niệm dưới đáy lòng, mà động tình.

Lý Nguyên cũng rất lúng túng.

Hắn bị chị vợ bổ nhào, còn chưa kịp phản ứng đã thấy toàn thân run lên, cảm giác kỳ dị giống như có dòng điện quấn quanh chảy xuôi.

Tốc độ của chị vợ quá nhanh...

Còn tiếp tục nữa sẽ phạm sai lầm...