← Quay lại trang sách

Chương 572 Hắc Liên hoa mở thành Ngọc Kinh, cuối ngõ gặp liệm y (2)

"Hoàng hậu!"

Lý Nguyên lạnh lùng nói.

Tạ Vi thu tay về, vừa ngơ ngác vừa đáng thương nhìn về phía Thiên tử, dáng vẻ của nàng biểu hiện đầy đủ sự yếu thế của nữ tử.

Lý Nguyên trong lòng nhẹ thở dài, chị vợ chưa từng bày ra những "biểu cảm" này ở ngoài.

"Bệ hạ..." Tạ Vi sợ hãi nói: "Là thần thiếp khiến ngài không thoải mái sao?"

Lý Nguyên nói: "Trẫm nguyện phong nàng làm Hoàng hậu, tất nhiên là hài lòng với Tạ gia nàng.

Chẳng qua... Trẫm mệt, đêm nay muốn nghỉ ngơi một mình."

Tạ Vi thấy hắn khăng khăng như thế mới cầm thánh chỉ, chậm rãi cáo lui.

Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, song lửa giận trong lòng lại càng thêm mãnh liệt vì hành động vừa rồi của chị vợ. Hắn vừa xúc động, trên tay hắn đột nhiên có một đồng tử dựng thẳng lạnh lùng, trông như bức tranh chạm nổi xuất hiện trên da Lý Nguyên.

Khi con ngươi kia mở mắt, tâm hỏa hừng hực của Lý Nguyên nhanh chóng biến mất.

Những suy nghĩ kỳ lạ hoàn toàn không phù hợp với con người hắn liên tục trào ra:

'Chẳng qua là một đụn máu thịt nhỏ yếu khiến người buồn nôn mà thôi, sao ta phải động tâm?'

Lý Nguyên không tài nào hiểu được bản thân mình vừa rồi.

Chuyện gì thế.

Cơ mà ngay khi những suy nghĩ ấy của hắn nổi lên, hắn đã đóng Thiên nhãn lại

Trong nháy mắt, ý niệm kỳ quái này cũng biến mất.

Hắn thở phào nhẹ nhõm vì đã trở về dáng vẻ bình thường

Đêm đó, Lý Nguyên lại cho truyền Lữ Huyền Tiên vào trướng, hai người tỉ mỉ nói không ít chuyện, Lý Nguyên nên dùng thái độ gì để đối mặt Triệu Cổ Đồng, làm sao để Lý Nguyên càng thêm thuận lợi chậm rãi biến thành Thiên tử.

Trên thực tế, trước đó rất lâu thông qua âm phi, Lý Nguyên cũng đã hiểu được bảy tám phần, bây giờ lại được Lữ Huyền Thiên tỉ mỉ thuật lại, hắn càng hiểu rõ Thiên tử hơn. ...

Ngày hôm sau.

Đại quân chưa xuất phát.

Chỉ vì Lữ Huyền Tiên nói nguy hiểm vẫn chưa diệt trừ, không thể rời đi.

Đêm đến, Lý Nguyên liền biết được mục đích thật sự của Lữ Huyền Tiên là gì.

Vì một khối lệnh bài màu đen.

Đây là thứ Lữ Huyền Thiên làm ban ngày.

Y lặng lẽ lấy khối lệnh bài ra từ trong ngực đưa cho Lý Nguyên.

Lý Nguyên nhanh tay nhận lấy.

Hắn nắm chặt nó, cảm nhận sự lạnh lẽo thấu xương.

Hiển nhiên, đây là cũng là đạo cụ ác quỷ khó lường .

"Đây là điều kiện đầu tiên của ngươi." Lữ Huyền Tiên nhẹ giọng nói.

Lý Nguyên kích động gật đầu.

Lữ Huyền Tiên nói: "Cửu đạo tuần lệnh lâm thời, vì là tạm thời nên hiệu quả sẽ có chút thiếu hụt, chỉ có thể đi đến địa phương mà ngươi đã từng đến, không thể truy tìm tung tích của mục tiêu, cũng dịch chuyển bằng cảm giác... Với lại mỗi ngày chỉ có thể dùng ba lần.

Cái này, được không?"

Lý Nguyên nhìn lệnh bài.

Rất nhanh, bên trong cột đạo cụ của hắn có thêm một dòng tin tức: 【 Đạo cụ: Cửu đạo tuần lệnh lâm thời 】 .

Tin tức này xuất hiện khiến hắn yên lòng. Bởi vì chỉ cần xuất hiện ở bên trong cột đạo cụ của hắn tức tai họa ngầm sẽ không xuất hiện.

Chẳng qua, mỗi ngày chỉ có thể dùng ba lần, vả lại chỉ có thể đi đến nơi đã từng đi, công năng chỉ như vậy so với cái của Lữ Huyền Tiên thật sự là kém xa.

Có lẽ chính vì vậy nên Lữ Huyền Tiên mới có thể nhanh chóng giao đạo cụ này cho hắn?

"Được." Lý Nguyên đáp một tiếng.

Thứ này thế là đủ rồi, vừa khéo đắp khuyết điểm không thể nhanh chóng di chuyển đến nơi nào đó của hắn.

Hiện tại, xem ra 【 Cửu đạo tuần lệnh lâm thời 】 đạo cụ này là do "phố quỷ" hoặc là nói do "Long mạch" sinh ra, tùy thời hắn có thể lấy thân phận Tây Môn Cô Thành xuất hiện tại mật thất của Tạ gia; cũng có thể lấy thân phận Thanh Hãn Thành đi đến Thần Mộc Điện để lộ mặt, cơ mà ở Thần Mộc Điện không có đồ vật nào quan trọng với hắn.

'Không hổ là đạo cụ của "phố quỷ cao cấp hơn Cực Lạc Viên", hiệu quả vượt trội, dùng cũng tốt hơn so với Thiên Lý Nhất Tuyến. ' Lý Nguyên âm thầm cảm khái trong lòng.

Lữ Huyền Tiên thấy hắn hài lòng thì không dây dưa chuyện này nữa, mà tiếp tục bắt đầu tán gẫu những chuyện khác.

Trò chuyện một chút, nơi xa xa lại truyền đến tiếng "Hoàng hậu cầu kiến".

Lữ Huyền Tiên cười cười nhìn Lý Nguyên một cái, nói: "Đại trượng phu làm việc đừng nên kiêng nể quá nhiều, bậc kinh tài tuyệt diễm như ngươi vốn đã chẳng thua gì ta năm đó, cớ gì phải bị đạo đức thế tục trói buộc?

Nhân sinh chỉ có 500 năm, sống thế nào đều là sống, nhớ năm đó ta cũng vào hậu viện hoàng cung không ít lần, Thái hậu chính là tình nhân cũ của ta.

Ta vẫn nhớ năm xưa Thái hậu phong vân như vậy mà vẫn bị lột phượng bào trùm thảm gấm, lúc bá quan vào triều thì ta lại lặng lẽ ngồi trên nóc điện Kim Loan tìm niềm vui.

Cảm giác ấy, ha ha ha..."

Lý Nguyên nhìn thoáng qua Lữ Huyền Tiên, thản nhiên nói: "Đại sự làm trọng."

Lữ Huyền Tiên đáp: "Ta nói thẳng nhé, sau khi ngươi chết chắc chắn sẽ bước vào Long mạch như ta, thủ hộ mảnh đất này, tiếp tục sống sót bằng một phương thức khác. Trước lúc đó sao không hưởng thụ một phen?"

Lý Nguyên nói: "Lữ tướng quân lui ra đi, trẫm muốn nghỉ ngơi."

Lữ Huyền Tiên đứng dậy, ngẩng đầu cười cười, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đừng quên, Thiên tử háo sắc, lúc ở huyện Sơn Bảo, không có nữ sắc là không vui.

Trước đây, hắn bị tên ngu xuẩn kia của Tạ gia chọc lên hứng thú, đang tính làm thế nào để thu hết toàn bộ nữ tử Tạ gia vào, làm sao lại vào giờ phút này, tại bầu không khí này mà kiềm chế cự tuyệt ân sủng Hoàng hậu?"

Lý Nguyên hơi trầm mặc, sau đó gật gật đầu.

Hắn thực sự mất đi lý trí vốn có vì bị đạo đức trói buộc.

Bởi vì hắn vốn hoàn toàn không muốn làm chuyện này, thế cho nên cố ý xem nhẹ tính tình vốn có của Thiên tử, cho rằng dù vậy, cũng không quan hệ.

Nhưng người xấu đột nhiên không xấu, làm sao có thể khiến người ta không hoài nghi?

Người ôm tâm lý may mắn, tưởng rằng người khác sẽ không chú ý đến có khác nào bịt tai trộm chuông?

Có một số việc... Có nhân tính sẽ có sơ hở.

Có sơ hở sẽ có hoài nghi.

Mà có lẽ chút hoài nghi ấy cũng sẽ mang tới hậu quả khó lường.

Hắn không thể khác thường được.

Không lâu sau, Tạ Vi lại đi vào.

Hôm nay nàng càng mê người, càng đẫy đà, tuyết thịt chân dài, phối thêm đoan trang, liền hiện ra một loại bộ dáng mê người "Trên thân cao quý, hạ thân dâm mỹ" "Mặt như sương lạnh, thân tìm lạc thú."

"Bệ hạ..."

Tạ Vi dịu dàng cúi đầu, dùng hết toàn lực dụ dỗ Thiên tử trước mặt.

Lý Nguyên kéo thân thể của nàng, Tạ Vi liền dán lên, hai người cọ xát vành tai tóc mai một hồi, Tạ Vi thổi tắt nến, thân thể đi tới đệm.

Lý Nguyên dán lên, một buổi tham hoan.

Đến khi xong rồi, Lý Nguyên bắt đầu híp mắt cười hỏi chuyện "Tạ Du".

Tạ Vi đang dán lưng vào nam nhân phía sau, lúc này hiện lên tức giận ẩn trong bóng tối, nhưng lại cười quyến rũ nói: "Bệ hạ đã có ta, sao còn nghĩ đến xá muội nha."

Lý Nguyên chỉ là cười ha hả, đắm chìm vào nhân vật Thiên tử, bắt đầu nói một ít lời hoang dâm vô độ, lời trong lời ngoài đều ám chỉ muốn "Đại Tạ Tiểu Tạ cùng phụng dưỡng mới là tề nhân chi phúc, cũng là tỷ muội đồng tâm".

Những lời này khiến lòng Tạ Vi nổi lên lửa giận.

Nhưng thái giám cách đó không xa lại như ngủ như tỉnh gục đầu mà đứng, lẳng lặng chú ý động tĩnh trong hành cung của Thiên tử.

Tối hôm qua, gã còn cảm thấy kỳ quái, dù sao vị Thiên tử gia này không giống người sẽ đuổi Hoàng hậu đi, nhưng đêm nay vừa nhìn... Thiên tử vẫn là Thiên tử, ngày hôm qua sợ là bị kinh sợ chưa tan.

"Hì hì hì" Thái giám lặng lẽ nở nụ cười.