Chương 575 Dung hợp bắt đầu, thay đổi trong nháy mắt (1)
Ước định giữa Thiên tử và quốc sư, giống một sự sắp xếp hơn.
Liên giáo tạo phản, Thiên tử hứa hẹn mở "Bảo khố Đại Chu", nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ từ các thế lực Ngũ Hành.
Thiên tử hối hận, bắt đầu tranh chấp đòi tách ra khỏi thế lực Ngũ Hành.
Thiên tử trọng dụng hành hài với đại biểu là quốc sư, đối đầu với thế lực Ngũ Hành.
Quốc sư dẫn đầu, Thiên tử liêm minh với Liên giáo giết chết tất cả hoàng thất có huyết mạch trực hệ rồi thoát khỏi Ngọc Kinh hơn hai mươi năm.
Thiên tử công nhận triết lý của Liên giáo, tích cực cống hiến cho những triết lý này.
Song trên thực tế, quốc sư chỉ là con rối của "Liễm Y Trai", sau lưng Liên giáo ít nhất cũng có bóng dáng của "Kỳ Thú Viên".
"Liễm Y Trai" và "Kỳ Thú Viên" vốn đang mưu đồ muốn đột phá hạn chế của phố quỷ, để tiến hành dung hợp.
Còn tác dụng của Thiên tử là gì ấy hả, việc này chắc có liên quan đến "Huyết mạch" đặc biệt của hắn. Bởi vì chỉ có người có huyết mạch này mới có thể trở thành Thiên tử, cũng chỉ có người có huyết mạch này mới có thể khiến trung hồn đáp lại.
Hoặc là có thể liên quan đến thân phận, địa vị của hắn, hắn là Thiên tử Đại Chu, là đại diện của đại nghĩa.
Và cũng có lẽ liên quan đến việc hắn có thể che giấu tai mắt với kẻ khác. Chính vì thế tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc chiến tranh lần này xảy ra nổ ra là bởi "Thiên tử đoạt lại Ngọc Kinh" chứ không vì gì khác.
Lý Nguyên từng hỏi Lữ Huyền Tiên chi tiết của việc này.
Nhưng Lữ Huyền Tiên chỉ nói Thiên tử cũng có vài bí mật giấu diếm y, y cũng không biết.
Song dù như thế nào, ít nhất Lý Nguyên cũng biết "vào thời điểm thực hiện ước định cuối cùng" hắn phải làm gì.
Rèm xe Kim Long lâu liễn thoáng xốc lên, bên trong vọng ra một tiếng nói lạnh lùng.
"Trẫm sẽ thủ ở đây."
Tiếp sau đó, giọng nói lạnh lùng kia lại nhiều thêm chút cuồng nhiệt, không thể chờ đợi được nữa.
"Âm Dương Đại Đồng, cũng là mong muốn của Trẫm, quốc sư mau bắt đầu đi!
Trẫm, cầm lòng không được mà muốn lập tức nhìn thấy dáng vẻ mới của tân thế giới."
Nam nhân mặc áo liệm đỏ thẫm phát ra tiếng cười sởn gai ốc, nói: "Thần tuân chỉ!"
Dứt lời, Triệu Cổ Đồng lấy ra một cái lư hương nhỏ bằng giấy, sau đó lại lấy ra ba cây nhang màu nhạt như xác chết và cắm vào trong lư hương giấy.
Khi hương đốt lên, một luồng sương không tan đi quẩn quanh lấy nơi này.
Xa xa, Tạ Phong nghiêm mặt nhìn về nơi này, thứ thủ đoạn tà ma ngoại đạo này khiến y không rét mà run, vô cùng chán ghét. Nhưng trong tình thế chân đã bước lên thuyền giặc này, y không làm cũng phải làm.
Sự hiện diện của hương trầm như tăng thêm vẻ cổ xưa cho con ngõ nọ, khiến những viên gạch ngói đang trôi nổi tự do quay về vị trí vốn có, khiến ngõ nhỏ như ảo như thực kia trở nên chân thật, có thể cho người bước vào.
Làn sương không tan đi, tạo thành những bóng mây bay.
Phủ trạch cổ cuối đường kia lại càng toát lên khí chất thanh cao xuất trần, tựa chỗ ở của tiên nhân chốn Tiên Sơn.
Bành Minh Y nhìn mỹ nhân áo xanh tóc dài cưỡi "kỳ thú bạch mã" cách đó không xa.
Dù hai mắt của ngọc hài đều trắng dã, không có đồng tử, nhưng tất nhiên chúng có cách để nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Huỳnh Trạc Yêu giơ hai tay lên, ngay lập tức, đám kỳ thú phát ra tiếng gầm rú ngang ngược, sau đó bao vây "ngõ nhỏ nhìn như không tồn tại" này, lại nhìn về phía lâu liễn của Lý Nguyên, gọi một tiếng: "Bệ hạ."
Lý Nguyên hiểu ý, cất giọng nói: "Tạ Phong, ngươi lãnh binh bao vây bên ngoài, chờ hiệu lệnh của trẫm, trẫm bảo ngươi làm gì, ngươi lập tức làm theo là được."
Tạ Phong bất đắc dĩ lệnh Hãn Châu thiết kỵ chia ra làm ba đội hình đi tuần tra bên ngoài.
Lữ Huyền Tiên dẫn Phi Hùng quân tạo thành đội hình thứ tư.
Từ đây, quỷ vực lại giống Tạ phủ ngày trước, trên lý thuyết thì nó đang được vây trong trạng thái cực kỳ an toàn.
Lúc này trên phố quỷ rất đông đúc, ánh mắt của mỗi người mới chết đều hiện lên vẻ mờ mịt và oán hận. Họ như bèo trôi tiếp tục tiến sâu vào phố quỷ. Mặc kệ khi còn sống họ là ai, sau khi chết họ cũng đã trở thành những cá thể giống hệt...
Họ mất đi tất cả sức mạnh, chỉ còn lại những ký ức liên tục chiếu lại trong đầu. Dù khi còn sống họ là người thiện hay ác, dù có từng phạm phải khuyết điểm nào thì hiện tại tất cả đều đã trở thành hồi ức thoáng qua.
Bọn họ quá đông nên đến cả cửa hàng ác quỷ ở đầu đường cũng bị chen đến chật cứng, không chứa nổi...
Càng nhiều người là càng nhốn nháo xô đẩy, có người bị đẩy vào tận sâu bên trong phố quỷ....
Ngọc Kinh nay đã thành phế tích, thi thể ngổn ngang khắp nơi,
Ngọc hài tóc bạc xinh đẹp bắt đầu đi dọc theo mùi hương vào sâu trong ngõ nhỏ, rồi ngẩng đầu hít từng ngụm từng ngụm sương nồng đượm. Hít đến mức quanh người tản ra sương mù, như cưỡi mây đạp gió...
Nhịp tim Lý Nguyên tăng lên, hắn vén rèm, chăm chú nhìn bóng dáng Bành Minh Y rời đi.
Hắn biết rõ con đường tương lai của mảnh đại địa này, có lẽ trong chốc lát nữa sẽ được xác định rõ ràng thôi.
Đã đến thời khắc mấu chốt của lịch sử.
Dần dần, Lý Nguyên cũng bắt đầu nhìn thấy ảo giác.
Trong mắt hắn, con hẻm kia đã biến mất, thay vào đó là thềm đá thông thiên.
Phủ trạch cổ kỳ dị kia đã biến mất tăm, thay vào đó là tiên cảnh đẹp đẽ.
Hắn nhìn thấy vô số tiên tử tiên nhân cưỡi mây đạp gió, tự do bước đi.
Hắn nhìn thấy lầu quỳnh điện ngọc, mây khói mập mờ, linh hoa linh thảo, tiên tử bay lượn.
Hắn nhìn thấy Giáo chủ Hắc Liên giáo tóc bạc đứng giữa sự vây quanh của các tiên nhân, trái là linh hạc, phải là thỏ ngọc. Theo từng bậc thềm bước lên thiên sơn, sương mù nối dài theo từng bước chân, mặt họ mang nét vui mừng.
Cuối cùng, Bành Minh Y dưới sự dẫn dắt của các tiên nhân, đi tới dưới chân tiên sơn kia
Gã hành lễ với vị tiên nhân ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn giữa mây kia, phía sau tiên nhân có một đám búp bê thò mặt ra cười "hì hì" với gã.
Có vẻ như tiên nhân đã cảm động trước thành ý của gã, tiên nhân giơ ngón tay chỉ.
Theo ngón tay đó, thủy vực "rầm rầm" mở ra.
Làn sương lượn lờ, cỏ cây mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy một góc ao trời màu trắng ngà đẹp không tả xiết xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Ở góc ao trời đó có những tiên nữ đang thong dong chèo thuyền gỗ lan, nhìn thấy người tới còn che miệng mỉm cười thích thú.
Ở một góc ao trời khác lại có những cây đào khổng lồ mọc lên, quả trên cây to, nặng trĩu cành, mềm mại mọng nước. Dường như đào đã tới mùa hái.
Một tiên nữ bạch y bước tới dưới tàng cây đào, giơ tay hái quả tiên đào lớn nhất rồi tiện đà chèo thuyền tới trước mặt thiếu niên bên hồ. Nàng giơ đào ra tặng thiếu niên nọ.