Chương 574 Hắc Liên hoa mở thành Ngọc Kinh, cuối ngõ gặp liệm y (4)
Trong bóng tối, trên tường thành có một đạo sĩ mặc đạo bào cũ kỹ không nói hai lời, tay khẽ nhúc nhích, lặng lẽ ngự kiếm, lôi quang trong thân kiếm hiện ra...
"Đi"
Đạo sĩ khẽ quát một tiếng, một luồng tử điện sinh ra từ hai ngón tay hắn ta.
Tử điện chứa sương xanh, lao nhanh không ngừng, thế tàng long hổ, từng tấc đều chứa sát ma ý.
Vị này chính là Thanh Phong đạo trưởng của phủ Thiên Sư, y là chân nhân ngoại phủ, bước vào tứ phẩm mới hơn 20 năm song sức mạnh lại không hề tầm thường. Hôm nay y tới đây chính là vì muốn tìm cơ hội, xem liệu rằng mình có thể giết chết tên cường giả phía đối diện không.
Song phương đối lập, không thể hòa giải.
Về phần kỳ thú cường đại, Ngọc Kinh cũng là nơi ngọa hổ tàng long, không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra nếu tấn công vào.
Trong chớp mắt, điện quang kia đã đến trước mặt Bành Minh Y.
Thực lực của Bành Minh Y làm sao có thể ngăn cản một kiếm tập kích của cường giả tứ phẩm?
Gã lập tức bị mũi kiếm đâm xuyên qua.
Nhưng ngay sau đó, chuyện kỳ dị đã xảy ra.
Thân thể Bành Minh Y run rẩy như thật như ảo...
Tựa như mũi kiếm thô bạo ấy chỉ đâm xuyên qua một giấc mộng.
Thanh Phong đạo nhân giơ ngón tay, tạo ra một đạo phù cực kỳ mạnh mẽ rồi ném vào giữa không trung, nhất thời... Ngay giữa ban ngày dương khí ngập tràn, phá tan thiên lôi và mây mù để đánh xuống.
Khoảnh khắc ấy, Bành Minh Y không nói thêm nữa, gã vung tay áo lên, ném một đóa Liên hoa lên giữa không trung.
Đó là một bông hoa sen màu đen, vừa bay lên không trung nó đã tan theo làn gió.
Đồng tử Lý Nguyên co rút lại, nhìn chằm chằm cánh hoa tán loạn kia.
Bầu trời truyền đến những biến hóa quỷ dị, một cánh hoa đột nhiên hóa thành một trăm đóa hoa, một trăm đóa hoa lại hóa thành một vạn đóa, một vạn đóa tiếp tục nhân lên.
Khoa trương, khó có thể diễn tả được, nó có thể khiến những người mắc hội chứng sợ đông đúc thét chói tai!
Màu đen trên những bông hoa kia như mực rơi vào trong nước, bỗng nở rộ, rồi để lộ ra màu trắng vốn có của cánh hoa.
Cánh hoa màu trắng tạo thành những dòng sông, trong nháy mắt xếp chồng lên đầu thành.
Màu mực kia trút xuống dữ dội như mưa rào, lại tựa u linh bay lượn, vừa nhanh vừa vội.
Lúc này, một tiếng sét đột nhiên truyền đến, sét đánh những cánh hoa trên sông, bằng mắt thường cũng có thể thấy được nó đã tiêu tán không còn bóng dáng...
Sét tuy được tạo thành từ dương khí đầy đáng sợ, nhưng âm khí trên sông hoa này còn đáng sợ hơn.
Sông hoa trắng tiếp tục chảy, biến thành một đóa hoa sen khổng lồ mười hai cánh xoay tròn.
Những màu mực kia, giống như khí tức của Liên hoa, bao phủ khắp nơi..
Ong...
Ong ong ong...
Lạch cạch, lạch cạch.
Oành, oành.
Loảng xoảng.
Đủ loại âm thanh đột nhiên vang lên.
Lý Nguyên khiếp sợ nhìn về phía xa, hắn thấy người trên tường thành dù là cấp bậc gì cũng đều đã ngã xuống, ngay cả vị đạo nhân cực kỳ mạnh mẽ kia cũng hoàn toàn mất đi sức mạnh.
Giây phút đứng trên đó, Thanh Phong đạo trưởng còn đang suy nghĩ cách nào để ứng phó, mà trong một giây tiếp theo, y đã bắt đầu mất trí nhớ, đầu hiện dòng những suy nghĩ mờ mịt như là "Ta là ai","Ta ở đâu","Ta muốn làm gì".
Cơ mà thỉnh thoảng vẫn có vài mảnh ký ức vụn vặt được sinh ra, như để nhắc nhở vị chân nhân của phủ Thiên Sư nhớ ra mục đích của chuyến đi lần này.
Nhưng đến cuối cùng, những ký ức này cũng chỉ là những mảnh lác đác.
Ký ức của Thanh Phong đạo trưởng đang bị tước đoạt một cách nhanh chóng...
Ngay sau khi cánh hoa rơi xuống người y, toàn bộ cơ thể của y bỗng mềm nhũn, ngã xuống như khúc gỗ vô hồn. Y ngã ngửa trên mặt đất, không rõ sống chết.
Ngay sau đó, màu mực rơi xuống, bao lấy những cánh hoa nhỏ kia.
Cánh hoa kia lập tức hóa thành một quả cầu màu đen, trông như giọt sương trên hoa sen, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung. Màu trắng đen đan xen trông của cầu, hình như có thứ gì đó đang được thai nghén.
Lý Nguyên nhìn cảnh tượng này.
Hắn quen đến không thể quen hơn với cảnh tượng này.
Đó là Tiệm hoa – đại khủng bố đầu tiên mà hắn gặp sau khi đến dị giới.
Tình trạng của những người đang mắc phải hiện tại giống hệt tình trạng trước đó của hắn.
Song cấp độ lại hoàn toàn khác biệt.
Hoa của Tiệm hoa đã hình thành nên một loại chất biến nào đó, đủ để khiến dù là đạo sĩ tứ phẩm cũng không trốn thoát được.
Mà màu mực... Lý Nguyên theo bản năng nghĩ đến Kỳ Thú Viên.
Thứ được thai nghén kia, hẳn là kỳ thú.
Tiệm hoa là lột ra từng mảng ký ức, Kỳ Thú Viên thai nghén ra kỳ thú.
Nhưng thai nghén như vậy, có lẽ thứ được sinh ra sẽ không hoàn chỉnh.
Quả nhiên... Chỉ chốc lát sau, giữa không trung xuất hiện một con quái vật đầu rắn đuôi heo quái dị, quái vật kia kêu "ngao ngao", hoàn toàn không có lý trí mà phóng đi xa.
Lại thêm lúc, càng ngày càng nhiều quái vật xuất hiện.
Bành Minh Y lùi về phía sau, trú quân ở bên ngoài, cũng không đi vào, chỉ ngẩng đầu, say mê nói: "Tướng do tâm sinh, người người cũng là dã thú."
Lữ Huyền Tiên thúc ngựa lại gần, trầm giọng nói: "Đừng biến Ngọc Kinh thành quỷ vực!"
Bành Minh Y nói: "Người đau khổ nên chết đi, để người hạnh phúc được sống."
Triệu Cổ Đồng bên kia phất tay áo tiến lên nói: "Lữ tướng quân, nhiều lắm là chết một nửa thôi."
Lữ Huyền Tiên nói: "Chết một nửa? Vậy phải chết bao nhiêu mới đủ?"
Triệu Cổ Đồng thở dài nói: "Mọi thứ là vì tương lai sau này thôi?"
Lữ Huyền Tiên yên lặng lui về phía sau.
Nửa ngày trôi qua...
Một ngày trôi qua...
Sau cổng thành cuối cùng cũng im lặng.
Những kỳ thú do Hắc Liên hoa tạo thành hiển nhiên không thể tồn tại lâu được, hiện tại đã không còn động tĩnh gì.
Hắc Liên hoa xoay tròn trên bầu trời đã hoàn toàn biến mất.
"Bệ hạ, nên vào thành."
Triệu Cổ Đồng nói.
Lý Nguyên trầm mặc một chút, nói: "Vào."
Đại quân chậm rãi vào thành, đi trên con đường tĩnh lặng, hai bên đường chất đống thi thể.
Những thi thể này bị tước đoạt trí nhớ rồi bị chế thành kỳ thú. Nhưng những kỳ thú này lại là kỳ thú điên, khó mà khống chế được. Đến Bành Minh Y cũng không thể nào khống chế được chúng nên mới để đại quân đứng chờ ở ngoài.
Một bên khác, những người bị tước đoạt ký ức nhanh chóng bị kỳ thú giẫm đạp, gặm nhấm đến chết.
Bản thể biến mất, những ý niệm phát sinh từ bản thể biến mất, kỳ thú... Cũng chậm rãi biến mất.
Ngọc Kinh phồn hoa, ít nhất nơi cửa thành này đã trở thành tử địa vắng bóng người sống.
Lý Nguyên cảm giác được điều gì đó, nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn thấy trên đường phố có một chuỗi đèn lồng, trông chẳng khác nào đầu người quỷ dị đang mỉm cười.
Rõ ràng đền lồng không thắp đuốc, vậy mà nó vẫn sáng lên, tỏa ra ánh sáng đỏ rực khiến lòng người không thoải mái, chiếu sáng những thi thể nằm đầy dưới đất...
'Đèn lồng soi sáng dẫn lối U Minh', Lý Nguyên nghĩ thầm trong lòng: 'Người sống có thể chiếu, người chết thế mà cũng chiếu được?'
Một bên khác, ở nơi mà người phàm không thể thấy.
Khó có thể tưởng tượng được số lượng lớn người đang mạnh mẽ bước vào phố quỷ.
Hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn, hàng triệu...
Mỗi người trong số họ đều phạm phải tội nghiệt vì bị hóa thành kỳ thú. Vậy nên dù đã chết nhưng họ vẫn bị sức mạnh nào đó kéo đến đây.
Tại đây, bọn họ đã khôi phục phần kỳ ức khi còn sống, nhưng thứ sức mạnh kia cũng biến mất, không chút tăm hơi.
Trong lòng có một âm thanh đang thúc giục bọn họ.
'Đi về phía trước... '
'Tiếp tục đi... '
'Đừng dừng lại... '
'Phía trước là đường về nhà. '
Bọn họ như trúng ma chướng, tuân theo âm thanh này đi về phía trước.
Dòng người lũ lượt nối tiếp nhau, xếp thành một đội ngũ dài dằng dẵng, tiến sâu vào phố quỷ.
Cửa vào của phố quỷ là người bán hàng rong, bên trong là quỷ điếm, sâu hơn nữa là quỷ điếm cỡ lớn, ở cuối phố quỷ là "quỷ điếm đặc sắc".
Nhưng sau quỷ điếm đặc sắc là gì?
Rất lâu trước đây, Lý Nguyên từng hỏi Bàng Nguyên Hoa, thậm chí là cả Diêm Ngọc về vấn đề này, nhưng các nàng đều không biết.
Bởi vì, tất cả mọi người cảm thấy "Kỳ Thú Viên","Cực Lạc Viên" là cuối đường rồi.
Nhưng trên thực tế không phải vậy....
"Đi mau!!"
Bành Minh Y hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng.
Kỵ binh tung hoành, vội vã mà đi.
Một canh giờ sau, khi quân đội này đã đi tới một khu vực khác của Ngọc Kinh, Bành Minh Y lại là nâng tay, thổi ra một đóa Hắc Liên hoa.
Hắc Liên Diệt Thế này lại lần nữa tạo thành dòng sông màu trắng ngay trên không trung, quyện với những quỷ khí màu mực...
Kỳ thú, người chết, đèn lồng, tất cả những thứ này một lần nữa chồng lên nhau.
Trên phố quỷ, người càng lúc càng nhiều.
Triệu Cổ Đồng đi tới đi lui, đột nhiên dừng lại, ánh mắt của gã dừng ở trước một ngõ nhỏ âm u trong phố xá sầm uất.
Gã nhìn ngõ nhỏ, trước đây ngõ nhỏ này không tồn tại. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, phía cuối mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa phủ trạch cổ xưa.
Gã nghiêng đầu nhìn Bành Minh Y.
Bành Minh Y gật gật đầu.
Triệu Cổ Đồng nhanh chóng đi tới bên cạnh Kim Long lâu liễn, cung kính nói: "Bệ hạ, thời khắc để thực hiện ước định của chúng ta cuối cùng cũng đã đến rồi."