Chương 584 Phu thê mưu định tiên cơ, trung hồn xuất miếu bái chủ mẫu (3)
Long Mạch không biết hắn? Hay là nói, Long Mạch "chết máy" rồi? Hoặc là nói, Long Mạch này không nhận ra nó?
Thế nhưng mà, Long Mạch cũng chỉ là lời nói từ một phía của Lữ Huyền Tiên, nơi này thật sự tồn tại sao?
Tuy hắn tận mắt nhìn thấy Lữ Huyền Tiên đi ngăn cản hai quỷ dung hợp, nhưng nhìn thấy đồ vật tức là hắn chắc chắn sẽ không bị lừa dối sao?
Nếu Long Mạch là phố quỷ, lại có rất nhiều trung hồn cường đại, còn có lực lượng quán đỉnh, như vậy... lực lượng mà nó lộ ra phải cường đại hơn mới đúng.
Trừ phi... Long Mạch chỉ có thể dùng lực lượng cực nhỏ để đối phó nguy cơ lúc này, lực lượng lớn hơn thì cần đối phó với tồn tại khác?
Lại hoặc là nói, Long Mạch căn bản không tồn tại.
Không!
Không phải!
'Ta đã quá để tâm vào chuyện vụn vặt. '
Lý Nguyên lắc lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ lung tung.
'Có lẽ, ta còn có thể dùng phương pháp khác để thử lại. '
Sự tình cấp bách, Lý Nguyên cũng không biết đám người và quỷ ở Ngọc Kinh khi nào sẽ đến, hắn hít sâu một hơi, ngón tay giật giật, xuất hiện ở gần Tạ Du.
Nhưng lần này đến, hắn lại không phải muốn gặp Tạ Du, mà là Tạ Vi.
Lúc này, hắn dùng bộ dáng Thiên tử.
Vừa đến nơi này, hắn lại nhanh chóng sử dụng Huyễn Thân Thuật, sau đó bắt đầu xem xét hơi thở xung quanh.
Dĩ nhiên là hắn không cách nào dùng khí để phân biệt mục tiêu cụ thể, nhưng hắn lại có thể phân biệt được khí của thất phẩm, khí của lục phẩm, khí của ngũ khí, khí của tứ phẩm...
Phương pháp phân biệt khí đến từ Nhân Gian Biến, cộng thêm thị lực và thính lực cũng nhạy bén.
Sau một nén nhang, Lý Nguyên xác nhận một việc: Tạ Vi không ở Tạ phủ.
Hắn rơi vào đường cùng, chỉ có thể thoát khỏi trạng thái huyễn thân, đi tìm Tạ Du.
Tạ Du đang tu hành trong một đình viện yên tĩnh.
Chỗ ở của Tạ gia cũng gần ruộng thịt, tuy rằng không phải tứ phẩm, nhưng Tạ Du cũng chỉ mới là lục phẩm mà thôi.
Lý Nguyên không che dấu tiếng bước chân, cho nên khi hắn mới tới gần, Tạ Du lập tức mở mắt.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tạ Du sợ tới mức thét chói tai một tiếng, sau đó vỗ ngực đứng dậy, cảnh giác nói: "Tỷ... Tỷ phu, ngài trở về từ lúc nào?"
Lý Nguyên nói: "Trẫm tìm Hoàng hậu."
Tạ Du kinh ngạc nhìn quần áo bẩn thỉu của Lý Nguyên, nói: "Ngài bị sao vậy?"
Lý Nguyên khoát tay nói: "Trước đừng quan tâm chuyện này, Hoàng hậu đâu?"
Tạ Du cũng thông minh, thấy Thiên tử đột nhiên đến, cũng không nhiều lời, mà là nói: "Đại ca đã trở lại, huynh ấy nói lúc ở Ngọc Kinh ngài đột nhiên biến mất, nếu biết ngài đã trở lại, đại ca nhất định sẽ rất vui vẻ. Hay là, chúng ta tìm đại ca trước?"
"Tạ tướng quân trở về rồi?" Lý Nguyên tò mò hỏi.
Tạ Du vẫn duy trì khoảng cách, cung kính nói: "Đúng vậy, đại ca đã mang về 3 vạn Hãn Châu thiết kỵ và tám ngàn Phi Hùng quân, huynh ấy giống như bị gì đó kích thích, lúc này huynh ấy còn đang ngày đêm chăm chỉ luyện tập cùng với tám ngàn Phi Hùng quân... Ha ha..."
Lý Nguyên sửng sốt một chút.
Vì sao Tạ Phong lại toàn thân trở ra?
Nhưng mà, bây giờ hắn có việc gấp hơn phải làm.
"Trẫm muốn tìm Hoàng hậu trước, sau đó lại tìm Tạ tướng quân." Lý Nguyên nói.
Tạ Du ấp úng nói: "Nhị tỷ... Nhị tỷ... Nàng..."
Lời còn chưa dứt, cách đó không xa lại truyền đến thanh âm nam tử, cắt đứt cuộc nói chuyện này.
"Thần, Tạ Kiến An, tham kiến bệ hạ."
Thanh âm rơi xuống, một thân ảnh nho nhã phiêu nhiên tới.
Tạ Kiến An đến, trên mặt y không còn vẻ chán chường, quanh thân không còn mùi son hay mùi rượu.
Tạ Du vội vàng lui về bên cạnh Tạ Kiến An.
Hai mắt Tạ Kiến An sáng rực mà nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên, sau đó nói ra một câu: "Bệ hạ đột nhiên tới, xin hãy tắm rửa tẩy sạch bụi bặm trước."
Lý Nguyên đột nhiên hiểu ra cái gì, hắn có chút im lặng, nói: "Vậy nhanh lên một chút."
Tạ Kiến An âm thầm thở phào một cái, nói: "Vâng."
Một lát sau.
Lý Nguyên tắm xong "nước pha huyết dịch tứ phẩm", thân hình không hề có biến hóa, đợi đến khi đổi một bộ áo bào sạch sẽ, mới nói: "Nhạc phụ à, có thể cho trẫm tín vật gì đó không? Như vậy cũng tiết kiệm mỗi lần tới đều phải tắm rửa, máu của nhà ngươi này hẳn là cũng không đủ dùng đi?"
Tạ Kiến An nghe được Lý Nguyên thân thiện gọi "Nhạc phụ" như thế, cười nói: "Bệ hạ, thần có một miếng ngọc song tử, dán vào là có thể phân biệt thật giả."
Dứt lời, y vội vàng phân phó Tạ Du ở sau lưng vài câu.
Tạ Du như được đại xá, vội vàng chạy đi.
Nàng không muốn ở bên cạnh Thiên tử một giây nào.
Chỉ chốc lát sau, nàng lấy ra ngọc Song Tử.
Tạ Kiến An đem nửa khối giao cho Lý Nguyên.
Lý Nguyên cất kỹ, hỏi: "Hoàng hậu đâu? Trẫm có việc gấp."
Tạ Kiến An nói: "Lão thần chỉ là lo lắng có người lòng dạ khó lường, muốn đánh chủ ý lên long tử trong bụng Hoàng hậu, cho nên mới để nàng đến Thanh Lan tiểu trúc ở tạm."
Thanh Lan tiểu trúc, Lý Nguyên từng nghe Tạ Du nói, là một sản nghiệp của Tạ gia, hoàn cảnh thanh tịnh, khá là thanh lịch trang nhã, mà người ngoài không biết.
"Nhanh chóng mang trẫm đi."
"Vâng."
Tạ Kiến An dẫn Lý Nguyên, đi tới một chỗ ven hồ.
Tiểu trúc tĩnh mịch, xây bên cạnh hồ.
Trên bãi đất trống bên hồ, một mỹ phụ bụng hơi phồng đang tản bộ, mặt nàng mang vẻ ôn hòa cười, thần sắc lưu loát, tươi trẻ lộ ra vẻ mẫu thân từ ái.
Nữ nhân lúc này, có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời nữ nhân.
Chỉ là, mỹ phụ này lại không phải là vợ của hắn.
Nhưng mà, Lý Nguyên không thể nào vứt bỏ cái quân cờ quan trọng là "thân phận Thiên tử" này, cho nên... Hắn chỉ có thể là nam nhân của mỹ phụ này.
Hắn nhanh chóng đến gần.
Động tĩnh lúc hắn tới khiến mỹ phụ chậm rãi quay đầu lại, sau đó nhìn thấy người tới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc mờ mịt, tiếp đó nói: "Tham kiến bệ hạ."
Tạ Phong trở về, đã kể đại khái chuyện Ngọc Kinh cho nàng nghe.
"Phẩm chất có khiếm khuyết, nhưng quốc gia đại sự không mất", chính là đánh giá của Tạ Phong đối với Thiên tử.
Bởi vì điều này, thái độ của Tạ gia đối với Thiên tử xác thật cũng có chút thay đổi, dĩ nhiên ban đầu không phải là thù hận, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói thân cận.
Lý Nguyên tiến lên, nói: "Hoàng hậu, nàng theo trẫm đi Miếu tướng quân một lần, có chuyện rất quan trọng."
Tạ Vi đưa mắt nhìn Tạ Kiến An.
Tạ Kiến An khẽ gật đầu một cái.
Tạ Vi lúc này mới nói: "Vâng, bệ hạ."
Ngày hôm sau...
Hai người ngồi xe ngựa, trong vòng bảo vệ của thị vệ đi đến trước Miếu tướng quân đỏ thẫm.
Lý Nguyên sai người dâng lên tế phẩm đã sớm chuẩn bị tốt, sau đó bắt đầu cúng tế.
Từ đầu đến cuối, hắn để Tạ Vi đứng bên cạnh hắn, tế lễ cùng hắn.
Tạ Vi từ chối không được nên đành nghe theo, đáy lòng nàng sinh ra một loại cảm xúc kỳ dị.
Cúng tế, từ trước đến giờ luôn là việc chỉ có Thiên tử làm.
Vì sao Thiên tử để nàng làm?
Đây là công nhận nàng sao?
Hồi lâu, quy trình cúng tế đã hoàn thành.
Lý Nguyên bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.
Hắn nhớ rõ, nếu là huyết mạch hoàng gia cúng tế trung hồn, như vậy... Trung hồn sẽ đáp lại.
Chỉ cần trung hồn đáp lại, hắn có thể men theo trung hồn tìm được "Long Mạch mất tích", hoặc là nhận được càng nhiều tin tức.
Từng phút trôi qua
Lại thêm hồi lâu nữa...
Trong miếu không có một chút động tĩnh nào.
Tạ Vi nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, lại nghiêm trang ngẩng đầu, đứng ở bên cạnh Lý Nguyên.
Lý Nguyên thầm thở dài trong lòng: "Quên đi, có lẽ là hài tử còn chưa ra đời, cho nên mới không có đáp lại đi, điều này rất bình thường."
Nghĩ xong, hắn liền chuẩn bị rời đi.
Mà đúng lúc này, cửa miếu đỏ thẫm truyền đến một tiếng vang "Két két" quái dị.
Tướng quân mặc áo đen, tay cầm trường thương rỉ sét màu đỏ, chậm rãi đi ra.
Nửa người của nó đi ra trước.
Ngay sau đó, Lý Nguyên mới nhìn thấy tay trái của nó vậy mà nắm một sợi dây cương.
Trên dây cương dắt một đám ngựa khoác trọng giáp.
Mắt ngựa sâu kín, lóe ra lục quang, khoảng trống giữa mũ lính, ẩn hiện thấy hài cốt, mũi phát ra tiếng phì phì, lại tựa như tiếng hổ gầm ngâm vang dội như sấm sét.
Tướng quân dắt ngựa, đi ra miếu thờ, sau đó lại đi ra quỷ vực, rồi đi tới bên cạnh Tạ Vi, nói: "Bái kiến chủ mẫu, thần Cao Khai Bình nguyện đời đời xông pha khói lửa vì Cơ gia."