Chương 585 Tiết Ngưng hấp hối, thân phận bại lộ (1)
Trước Miếu tướng quân huyết hồng.
Cao Khai Bình đầu đội mũ giáp đen tuyền và sáng bóng, y mang chiếc mặt nạ kim loại lạnh lẽo từ chóp mũi xuống cổ, chỉ để lộ ra một đôi đồng tử mở to một cách tàn nhẫn.
Trong con ngươi, con mắt nổi lên, dày đặc tơ máu, lộ ra bộ dáng hung ác tựa như mãnh thú trong rừng rậm hoang dã.
Có thể thấy được vị tướng quân này khi còn sống cũng là hãn tướng tàn bạo.
Số liệu bên người y cũng có thể chứng thực điều này.
Lý Nguyên liếc qua số liệu kia: 8030-139182.
Con số này so với Lữ Huyền Tiên cao hơn không ít, cũng cao hơn so với số liệu mặt ngoài của hắn.
Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn thêm lần nữa, sẽ phát hiện số liệu này là từ hai bộ phận tạo thành, một cái là từ tên tướng quân Cao Khai Bình này, một là từ con ngựa kia.
Số liệu cá nhân của tướng quân kia, mơ hồ có thể thấy được là "4830-97182" .
Mà con ngựa kia thì là "3200-42000" .
Nếu như không tính con ngựa, có lẽ vị tướng quân này chỉ là hạng chót bên trong anh linh.
Nhưng cộng thêm con ngựa này, y lại xếp ở vị trí số một số hai.
Mà bây giờ, vị tướng quân dắt ngựa này đứng ẩn sau lưng Tạ Vi, bỗng nhiên cán thương của trường thương đỏ như máu kia gõ lên mặt đất một cái, phát ra tiếng vang như tiếng sấm, dường như tuyên bố từ nay về sau... Vô luận là chủ mẫu, hay là long tử trong bụng chủ mẫu đều sẽ do nó bảo vệ.
Tâm tư Lý Nguyên quay cuồng.
Hắn đã chứng thực được.
Trung hồn có tồn tại, như vậy... phải chăng hắn có thể tiến hành trao đổi với trung hồn này, sau đó liên hệ với Long Mạch?
Trong lúc đang suy nghĩ, hắn nhìn thấy Tạ Vi ở bên cạnh trợn to hai mắt, mang theo một tia kinh ngạc, dù có nhìn thế nào cũng không thể che giấu. Thời gian như là dừng lại...
Tiếp đó, miệng nhỏ khẽ mở của Tạ Vi nhanh chóng khép lại, nói một câu: "Bệ hạ, tại sao trung hồn này lại đi ra ngoài miếu rồi? Một tiếng thương vang này, làm ta giật cả mình."
Lý Nguyên gật gật đầu, lúc này hắn nóng vội như ma, chỉ nghĩ muốn liên hệ với Long Mạch càng sớm càng tốt.
Thiên hạ ba phần, từ trước đến giờ đều là kẻ yếu liên hợp, cùng chống lại kẻ mạnh.
Bây giờ Long Mạch đã thất bại, vậy nên hắn mới tìm Long Mạch tiếp tục duy trì quan hệ liên minh này.
Thời gian của hắn gấp gáp, bởi vì... Hắn vốn không biết khi nào đối phương sẽ đến.
Thế là, hắn thuận theo lời của Tạ Vi nói: "Hoàng hậu bị dọa kinh sợ, trước tiên hãy trở về đi, ta cùng Cao tướng quân tán gẫu hai câu."
"Vâng, bệ hạ." Tạ Vi nhẹ nhàng hành lễ.
Sau đó, Tạ Vi khẽ vỗ về phần bụng, xoay người rời đi.
Sau khi nàng đi được vài bước, Cao Khai Bình lại trực tiếp dắt ngựa đi theo nàng.
Tạ Vi cảm thấy sau lưng vang lên tiếng áo giáp và tiếng vó ngựa, đột nhiên dừng bước.
Nàng ngừng, Cao Khai Bình cũng ngừng.
Giờ khắc này, bầu không khí bắt đầu hiện lên một cỗ cổ quái không tên.
Tâm tư Lý Nguyên mãnh liệt xoay chuyển.
Bỗng nhiên hắn bắt được một điểm không hài hòa: vừa rồi tên trung hồn Cao Khai Bình chỉ gọi chủ mẫu, nhưng lại không có gọi chủ nhân.
Vừa nãy Tạ Vi dùng sắc mặt kinh ngạc nhìn hắn, cũng vốn không phải bị Cao Khai Bình hù đến, mà là... bị hù bởi câu "chủ mẫu không có chủ nhân".
Sau đó, nàng cố ý che giấu, có phần giống như "Lưu Huyền Đức và Tào Mạnh Đức vừa uống rượu vừa bàn luận về anh hùng lại bị dọa làm cho rơi đũa, sau đó mới giải thích".
Nhưng bây giờ, rất lúng túng.
Tạ Vi đi, Cao Khai Bình vậy mà hoàn toàn không để ý đến vị "Thiên tử", y cũng đi theo nàng.
Đây coi là cái gì?
Lộ tẩy ngay tại chỗ sao?
Thời gian rõ ràng chỉ dừng lại một hai giây, nhưng lại thật giống đã qua mấy ngày...
Bởi vì giờ phút này, dù nói gì làm gì, cũng đều không đúng lắm.
Hành động nho nhỏ này, đã để hai người đều không thể xuống đài.
Lý Nguyên đã hoàn toàn ý thức được điểm này, vừa rồi hắn vội vã nghĩ về chuyện của Long Mạch, lại thiếu cảnh giác đối với Tạ Vi, cho nên mới chưa nhận ra được điểm ấy.
Mặc dù Tạ Vi che giấu tâm tình của mình, có thể vốn nàng chưa thể hoàn toàn xác định, lại thêm trong lòng đang hoảng loạn, chỉ nghĩ vội vàng rời đi, cho nên... Nàng cũng sơ sẩy khi "điều gì đó khó có thể xảy ra một khi thật sự xảy ra, thì kết cục sẽ ra sao".
Hai người không nói chuyện, ngược lại là Cao Khai Bình đánh vỡ cái bình tĩnh này.
Thanh âm ông ông lạnh lẽo rườm rà từ bên trong truyền ra.
"Chủ mẫu, hắn không phải là bệ hạ."
Lời vừa nói ra, thân thể của Tạ Vi run lên.
Lý Nguyên cũng rơi vào trầm mặc.
Sau đó, Tạ Vi đột nhiên xoay người, kéo cánh tay Lý Nguyên lại, sau đó nhìn xuống Cao Khai Bình nói: "Ghi nhớ, hắn chính là bệ hạ."
Đôi mắt hung ác lóe lên sau chiếc mặt nạ kim loại, thanh âm như vò sứ truyền đến: "Nếu đây là mệnh lệnh của chủ mẫu, mạt tướng lĩnh mệnh!"
Tạ Vi cảm thấy hô hấp đều như ngừng lại.
Lý Nguyên cảm nhận được nhiệt độ ở trên cánh tay, hắn âm thầm cắn răng, tiếp tục diễn nói: "Hoàng hậu về xe ngựa trước đi, đừng để động thai khí."
Trong lòng Tạ Vi âm thầm thở phào một hơi, buông tay ra, khẽ khom người nói: "Bệ hạ còn có về Thanh Lan tiểu trúc không?"
Thấy Lý Nguyên trầm mặc, Tạ Vi lại lộ ra vẻ mấy phần đáng thương, sau đó mềm dẻo nói: "Thiếp thân thường chỉ có một mình, chỉ hy vọng lấy được sự ân sủng của bệ hạ, được nam nhân che chở."
Lý Nguyên nói: "Ta sẽ trở về, nhưng có lẽ phải thêm một khoảng thời gian nữa."
Đôi mắt đẹp của Tạ Vi chớp động, thân là Hạc chủ của Hãn Châu ám vệ, nàng có tốc độ xử lý và phân tích tin tức rất nhanh chóng, thời gian của mấy lần chớp mắt đã đủ để nàng làm rõ không ít sự việc.
Nàng lộ ra vẻ ôn nhu, nói: "Sau khi đại ca lãnh binh trở về, thường khen bệ hạ đại nghĩa không mất.
Bệ hạ biết nhân quỷ không chung đường, biết tâm quỷ hại người, cho nên mới ẩn nhẫn mang nặng, nhìn như là hợp tác với ác quỷ, nhưng vào thời khắc mẫu chốt lại giáng một đòn nặng nề cho ác quỷ."
Nàng đột nhiên giữ chặt tay của Lý Nguyên, lại nói: "Ngày ấy bệ hạ truyền xuống thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ, sắc phong thiếp thân làm Hoàng hậu... Thiếp thân trong lòng rất vui mừng.
Bệ hạ một đêm kia, mưa móc ân trạch, đặc biệt ôn nhu.
Thiếp thân tất nhiên là thật lòng xem bệ hạ như tướng công.
Không biết bệ hạ, có thể thật tình xem thiếp thân là thê tử hay không?"
Lý Nguyên: ...
Mấy câu này, câu nào cũng đều đánh vào trọng điểm, Lý Nguyên lập tức hiểu rõ chị vợ ở trước mặt này hoàn toàn chính là cái yêu nghiệt.
Trong cuộc quyết đấu giữa các cao thủ trước đây, chị vợ nhìn như không có phát huy ra tác dụng gì, nhưng nếu từ góc độ của nàng hoặc là của Tạ gia, liền phát hiện chị vợ có thể nói mỗi một bước đều không đi sai.
Lý Nguyên nói: "Trẫm dĩ nhiên coi Hoàng hậu là thê tử, tại sao Hoàng hậu lại phải nhiều lời như vậy?"
Tạ Vi nở nụ cười, đột nhiên nói: "Bệ hạ thích ăn bánh hoa đào sao?"
Lý Nguyên: ?
Tạ Vi nói: "Thiếp thân sẽ làm chút điểm tâm, nghĩ tới lúc trước quá vội vàng, còn chưa thể hiện sở trường cho bệ hạ xem...
Nàng ngửa mặt, nở nụ cười xinh đẹp, lại quyến rũ mà giơ tay, như là mèo con lắc lắc cánh tay, cười nói: "Bệ hạ tới nha, thiếp thân sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngài."
Hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Trên mặt Tạ Vi mang theo tươi cười, mà sự im lặng của Lý Nguyên làm cho nàng đột nhiên ngạo nghễ ưỡn ngực, bước về phía trước nửa bước, đột phá "khoảng cách nói chuyện" bình thường, mà đến trước ngực Lý Nguyên.
Sau khi thăm dò xong, nàng lại lễ phép lui về phía sau, cung kính hành lễ, nói: "Thiếp thân, cáo lui trước."
Dứt lời, nàng nhìn về phía trung hồn mang trọng giáp kia, nói: "Cao tướng quân, cùng bệ hạ nói chuyện thật tốt."
"Vâng, chủ mẫu."
Âm thanh ông ông truyền đến.