← Quay lại trang sách

Chương 586 Tiết Ngưng hấp hối, thân phận bại lộ (2)

Tạ Vi rời đi.

Ban đầu nàng còn rất sợ hãi, nhưng bây giờ lại đi rất vui vẻ.

Nàng đã hoàn thành việc dò xét, cũng xác định "vị bệ hạ này" không có ác ý đối với nàng.

Nếu không, bệ hạ sẽ không đến mức im lặng khi nàng nói chuẩn bị đồ ăn ngon. Nàng tiến về phía trước nửa bước, bệ hạ sẽ không đến mức không đáp lại.

Cho nên, nàng tiến lên nửa bước, lại lui một bước.

Tuy nhiên, nàng vẫn còn nhiều manh mối cần tìm ra, nếu bệ hạ... Là giả thì chắc chắn sẽ liên quan đến vụ ám sát trước đó, cũng như việc sau đó "ban hành thánh chỉ sắc phong nàng làm Hoàng hậu", với "người không muốn thị tẩm nàng" ở đêm đó, sau đó lại liên quan đến việc "đâm sau lưng Liên giáo, phút cuối đổi ý tấn công ác quỷ".

Bởi vì những hành vi này đều bất thường và sẽ không được thực hiện bởi vị Thiên tử mà nàng biết kia.

Nếu mọi thứ trở về ngày ám sát đó...

Nếu sát thủ vốn không thể đột phá tầng tầng lớp lớp bảo hộ ở bên ngoài, bởi vì nếu có thể đột phá, hắn sẽ không lựa chọn ám sát. Như vậy...

Người ám sát sẽ ở đâu?

Có thể hắn vốn ở bên trong Tạ phủ? Hoặc là từ đầu đã đến, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc ám sát này?

Đoạn thời gian kia, trong Tạ gia có xuất hiện người đặc biệt nào không?

Phanh -

Phanh phanh!

Phanh phanh phanh phanh!

Nhịp tim Tạ Vi bỗng nhiên tăng tốc.

Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đồng thời còn có một tia suy đoán hoang đường, sợ hãi và hoảng loạn.

Chỉ có điều... Nàng cần một cơ hội để xác minh. Nhưng dù kết quả có ra sao thì cũng sẽ không tệ hơn "Hoàng đế vẫn là thật".

Lý Nguyên thấy Tạ Vi đi xa, lúc này mới nhìn Cao Khai Bình nói: "Cao tướng quân, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi nhận ra cái này không?"

Nói xong, hắn nhanh chóng móc ra "Cửu đạo tuần lệnh lâm thời" .

Cao Khai Bình nhìn chăm chú cái lệnh bài đen nhanh kia, sau đó lắc lắc đầu.

Lý Nguyên trầm giọng hỏi: "Ngươi... Biết Long Mạch không?"

Hai con ngươi hung ác của Cao Khai Bình lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, thanh âm như vò rỗng hỏi: "Làm sao ngươi biết đến Long Mạch?"

Lý Nguyên nói: "Long Mạch liên minh với ta, cho nên mới đưa lệnh bài này cho ta, ngươi không biết sao?"

Cao Khai Bình lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Chuyện này ta chưa từng nghe nói tới... Nếu như ngươi không còn chuyện gì khác, ta muốn đi theo chủ mẫu."

Nhìn thấy Lý Nguyên im lặng, Cao Khai Bình cũng không chờ đợi, ôm lấy một ngọn giáo đỏ như máu, nhảy lên trên con ngựa hài cốt được bọc trong trọng giáp, rồi phóng đi.

Lý Nguyên quay lưng về phía y, đột nhiên nói: "Chờ một lát."

Ngựa hài cốt mang trọng giáp dừng lại.

Lý Nguyên hỏi: "Ngươi biết Lữ Huyền Tiên không?

Chủ mẫu nhà ngươi yêu cầu ngươi nói chuyện với ta. Cao Khai Bình, ngươi muốn kháng chỉ sao?!"

Giọng hắn trở nên nghiêm khắc hơn.

Cao Khai Bình im lặng một lúc, rồi nói: "Không biết."

Dứt lời, y phi ngựa đi theo hướng xe ngựa đã đi xa.

Khi ngựa rời khỏi Miếu tướng quân, dung mạo của Cao Khai Bình bắt đầu thay đổi...

Con ngựa từ chỉ có hài cốt được bọc thép dày đặc biến thành một con ngựa đen, và Cao Khai Bình cũng thay đổi từ một quỷ phó với áo giáp đen cầm một thương đỏ thành một nam tử mặc trọng giáp, tay cầm thương bạc.

Nhìn từ bên ngoài... mọi thứ trông vẫn bình thường, không có bất kỳ âm khí hay thi khí nào, giống hệt như một con người.

Số liệu của y cũng thay đổi đôi chút, từ "8030-139182" biến thành "8030-69591(139182? )".

Lý Nguyên ban đầu rất ngạc nhiên khi nghe thấy câu "không biết", nhưng sau khi nhìn thấy sự thay đổi trong số liệu, hắn đã mỉm cười.

Sau khi cười, sắc mặt hắn lại càng ngưng trọng hơn.

Hắn xác định.

Lữ Huyền Tiên thật sự là trung hồn.

Long Mạch thật sự tồn tại.

Nhưng chắc chắn trong Long Mạch đã xảy ra một loạt chuyện gì đó mà hắn không thể biết được, mới dẫn đến hiện tượng quái dị này.

Ví dụ như... Long tử còn chưa sinh ra, trung hồn đã rời khỏi quỷ vực, đến đây che chở nó.

Ví dụ như... Cao Khai Bình không biết "Cửu đạo tuần lệnh lâm thời" .

Tình huống thế nào, hắn tạm thời không biết được.

Nếu đã không có cách nào biết được cũng không thể chắc chắn hoàn toàn, vậy thì... Trước cứ chờ xem.

Long Mạch không có cách nào liên minh, vì vậy Lý Nguyên quay người rời đi, khi không thấy ai nữa, hắn kích hoạt "Cửu đạo tuần lệnh lâm thời" , nhanh chóng xuất hiện bên ngoài trang viên Thần Hi.

Hắn phải dẫn người nhà rời đi, đây là một nhiệm vụ rất lớn, bởi vì nó còn liên quan đến việc sắp xếp và bàn giao lại "Tân Vấn Đao Cung" và "Đường Môn".

Diêm tỷ đã một lần nữa chuyển tới Phục Giang đạo, ruộng thịt ngũ phẩm ở nơi này sẽ từ từ biến mất,"Tân Vấn Đao Cung" sẽ mất đi tài nguyên cơ sở.

Nhưng chẳng phải... ở mức độ nào đó, Vấn Đao Cung cũng đã thoát khỏi sự kiểm soát của Liên giáo và trở thành một phần sản nghiệp được Diêm tỷ tiếp quản sao?

Trước kia Vấn Đao Cung chỉ là "doanh trại" để Liên giáo sản sinh ra U kỵ.

Mà bây giờ, liệu Vấn Đao Cung có thể trở thành "thế lực" của hắn hay không? Dù sao thì hắn cũng là chủ nhân thực sự của Vấn Đao Cung. Bất cứ võ giả nào của Vấn Đao Cung đều cần hắn.

Bọn hắn sẽ là đôi bên cùng có lợi.

Vậy có nên chuyển Tân Vấn Đao Cung đến Vấn Đao Cung hay không?

Lý Nguyên nghĩ đến những chuyện này, sau đó thay đổi hình dáng, vội vàng đi vào trang viên Thần Hi.

Mới vào trang viên, hắn đã cảm thấy có chút không thích hợp.

Ở đây quá yên tĩnh.

Hắn hơi ngưng thần, hắn nghe thấy động tĩnh truyền ra từ nội viện.

Hắn đi vào nội viện, thấy Tiểu Thánh, Bình An, Cảnh Thủy Hương, Thôi Hoa âm, Cô Dao Giác và những người khác đều vây quanh ở bên ngoài.

Không lâu sau, thấy một đại phu từ trong phòng của nội viện đi ra, Cô Dao Giác tiến lên nói chuyện với đại phu một lát, nhưng đại phu kia lại cúi người rồi vội vàng rời đi.

Cô Dao Giác nhẹ nhàng lắc lắc đầu với Lý Bình An...

Lý Bình An lập tức lệ rơi đầy mặt, xông vào phòng, nói: "Không thể nào! Không thể nào! Nương của ta còn chưa tới sáu mươi tuổi, người của chúng ta ở Thần Mộc Điện nhiều như vậy, lại còn có nhiều đan dược như vậy, tại sao? Tại sao ngay cả một người bình thường cũng cứu không được?"

Cô Dao Giác nói: "Bình An, chúng ta... Chúng ta có thể hiểu được tâm trạng của con, trước tiên đừng kích động, Tiết tỷ cần nghỉ ngơi..."

"Nghỉ ngơi... Nghỉ ngơi..." Lý Bình An nói: "Cha đâu? Cha đi đâu vậy! Bây giờ là lúc nào rồi! Hắn cũng không trở về! Hắn làm cha kiểu gì chứ?!Nếu như hắn ở... Nếu như hắn ở đây..."

Cô Dao Giác nghe xong lời này, trong lòng tức giận, đột nhiên giơ tay, muốn tát vãn bối trước mắt này một cái.

Nhưng khi nhìn thấy Lý Bình An mặt đầy nước mắt, lại chậm rãi buông xuống.

Ngay sau lưng của Lý Bình An có mỹ phụ đi ra, nói: "Cô trưởng lão đừng nóng giận, tính tình của Bình An không phải luôn như vậy sao? Nóng nảy nên cái gì cũng nói ra được."

Mọi người đang nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài sân truyền vào, hơi quay đầu lại, thấy Lý Nguyên đã trở lại.

Lý Nguyên nhìn về phía Cô Dao Giác hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Cô Dao Giác vội vàng chạy tới, nói: "Lão gia, mấy ngày trước, khi Tiết tỷ đang phơi quần áo, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng ngã xuống... sau đó, giống như sắp không xong rồi.

Chúng ta dùng không ít đan dược, lại mời rất nhiều đại phu, nhưng đều vô dụng...

Người vừa mới đi ra kia đã là đại phu thứ mười sáu rồi."

Nói tới đây, lại có một nữ tử xinh đẹp mặc lục y kéo tay một đại nam hài chạy ra từ phía sau Cô Dao Giác , mím môi, cúi đầu nói với Lý Nguyên: "Thật xin lỗi, công công, ngày đó bà bà giúp con giặt quần áo của Lệ nhi cho nên mới bị ngã bị thương."

Vừa dứt lời, chợt nghe được Lý Bình An đứng ở phía sau cả giận nói: "Bảo nàng tự mình giặt, nếu không muốn thì sai nha hoàn ở bên ngoài giặt, hà cớ gì nàng nhất định phải đưa cho nương của ta giặt?"

Lý Nguyên nhận ra nữ tử xinh đẹp này, đây là vị thiên tài đến từ Liễu gia của Thần Mộc Điện, tên là Liễu Lục Tuyết, hình như trước đây vẫn luôn chạy theo sau mông Lý Bình An, gọi "Bình An ca ca, Bình An ca ca".

Liễu Lục Tuyết khóc ròng nói: "Thật xin lỗi, chỉ là bà bà nói ngày thường nhàn rỗi không có việc gì làm, giặt quần áo cho tôn tử tôn nữ bà ấy cũng rất vui vẻ, cho nên ta mới để cho... Ta..."

Đại nam hài đứng bên cạnh nàng cũng cúi đầu, câm như hến, một câu cũng không dám nói.

Lý Nguyên nói: "Bình An, đừng nói nữa, cũng đừng trách nương tử nhà con, loại chuyện này không ai có thể đoán trước... ta vào thăm nương của con trước."

Lý Bình An nắm chặt tay, đột nhiên đỏ mắt khóc nói: "Ta chính là phế vật! Đại phế vật!"

Nói xong, y xoay người lại, bay đi.

Mọi người: ...

Lý Nguyên nhịn không được mắng thành tiếng: "Tiểu tử thúi vẫn là quá thuận lợi."

Tất cả trở ngại mà Lý Bình An gặp phải trong đời này e là chỉ có "đoạn thời gian huấn luyện trước khi hắn rời đi Thần Mộc Điện", những lúc khác... Tiểu tử này chưa từng chịu thiệt thòi.

Cái tâm tính này, tuyệt a.