Chương 589 Liên giáo hành động, huynh đệ gặp nhau (2)
Mấy ngày sau.
Nam địa, tại địa điểm tụ tập mới của tàn binh hành hài của Liên giáo và Bái Hương giáo.
Dư Ôn đang nghỉ ngơi tại chỗ, đột nhiên bên ngoài có động tĩnh.
Mơ hồ nghe được có người đang nói "Nếu như có người có thể cung cấp tình báo liên quan tới Diêm Quân, thì có thể nhận được đãi ngộ ngang bằng với trưởng lão Liên giáo, việc này, thế nhưng là thật sao?"
Dư Ôn đi ra, nhìn qua, lại thấy đúng là một hành hài quen thuộc.
Cái hành hài này, chính là người tốt từng được Diêm Quân cứu.
Hắn đi lên phía trước nói: "Tất nhiên là thật."
Dứt lời, hắn gọi tới mấy vị trưởng lão của Liên giáo, đồng thời trực tiếp lấy ra lệnh bài khách khanh trưởng lão, đập một tiếng "Ba" trên bàn.
"Ta nhớ ngươi tên là Cát Chính Do, nếu ngươi có thể cung cấp được tin tức có ích liên quan đến Diêm Quân, lệnh bài này là của ngươi"
Cát Chính Do nhìn lướt qua lệnh bài kia, trong mắt xẹt qua sự tham lam, sau đó nói: "Nếu như ta có thể cung cấp bộ dáng chân chính của Diêm Quân, có tính hay không?"
Bộ dáng thật của Diêm Quân?!
Trong mắt đám trưởng lão lộ ra sự vui mừng.
Bộ dáng của Diêm Quân vẫn là một bí ẩn, bởi vì từ trước đến nay nàng bị bao phủ ở bên trong sương xám, không ai thấy được.
Cát Chính Do nói: "Đó là thật lâu trước kia, Diêm Quân từng tới gần ta, tặng quỷ tiền cho ta, để ta mua đạo cụ ác quỷ, nhờ thế ta mới được cứu, sau đó để ta rời khỏi phố quỷ.
Mà lần đó, ta vô ý nhìn thấy bộ dáng của Diêm Quân.
Sau đó ta tự mình suy nghĩ một chút, Diêm Quân chắc là vừa mở cửa tiệm không bao lâu, cho nên chưa có nắm rõ mọi tình tiết trong tay."
Sau một hồi giải thích này, trực tiếp khiến một vị trưởng lão nói: "Thôi! Ngươi chỉ cần vẽ ra là ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ như chúng ta."
Nhưng một bên khác, Long Cô Mộng đột nhiên nói: "Diêm Quân cứu ngươi, nhưng vì sao ngươi lại bán đứng nàng?"
Cát Chính Do hừ cười nói: "Nàng cứu ta, bởi vì khi đó ta hiếu kính với mẫu thân, bây giờ mẫu thân của ta đã qua đời, điều ta theo đuổi là sức mạnh cường đại!
Cho nên, ta cần tài nguyên!"
Long Cô Mộng cau mày nói: "Thế nhưng nàng vẫn là ân nhân cứu mạng của ngươi."
Cát Chính Do cười hắc hắc, lại hành lễ nói: "Vị đại nhân này, ngài nói sai rồi, nó không phải là ân nhân cứu mạng, nó chỉ là một con ác quỷ... Ác quỷ, giết người vô số, cho dù chúng ngẫu nhiên làm chút việc thiện, nhưng cuối cùng vẫn là ác quỷ.
Ta được nó cứu, đây là phúc báo ngày thường của ta, cũng là do vận khí của ta tốt vừa vặn đụng vào luật của nó, đây sao có thể nói là nó cứu mạng ta đâu?"
"Nói rất hay!"
Dư Ôn đột nhiên vỗ tay nói: "Quỷ chính là quỷ, chúng chỉ là làm việc theo quy tắc, cho dù là Diêm Quân cũng không ngoại lệ."
Nói xong, hắn lại nhìn lướt qua Long Cô Mộng.
Đáy lòng của Long Cô Mộng không khỏi dâng lên một chút ưu tư, nàng còn muốn nói điều gì, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng kéo lưng.
Đó là một nam nhân mặc hồng bào, chính là chủ nhân ban đầu của Chung Phủ - Chung Quỳ.
Lúc này Long Cô Mộng mới lui ra.
Sau đó, cái hành hài tên là Cát Chính Do kia lại lấy bút.
Hắn từng đọc sách, kỹ thuật vẽ tranh cũng được, một lát sau, trên trang giấy xuất hiện một nữ tử dịu dàng và đoan trang nhưng sắc mặt lại tái nhợt.
Cát Chính Do để bút xuống, nhìn chằm chằm bức tranh, trái xem phải nhìn, có chút thỏa mãn mà gật gật đầu, sau đó chắp tay thi lễ nói: "Chính là trông thế này."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người bất kể là thân phận địa vị nào, đều vây lại xem, nhìn xem bức tranh này.
"Diêm Quân... Thì ra là bộ dáng như vậy?"
Người nhìn thấy rõ nhao nhao cảm khái.
Người này làm gì giống ác quỷ? Rõ ràng là tiểu nương tử xinh đẹp động lòng người.
Cát Chính Do ở bên cạnh nói: "Ta đoán nó khá may mắn, nếu không chỉ là một nữ tử bình thường, cũng còn lâu mới bằng những chư vị đại nhân ngồi ở đây... Các đại nhân chỉ cần phất phất tay, là có thể gọi tới rất nhiều nữ nhân như vậy."
Hắn đang vuốt mông ngựa.
Mà ở một bên, trưởng lão lấy lệnh bài ra, giao cho hắn.
Cát Chính Do vội vàng quỳ gối, luôn miệng nói cảm ơn.
Một bên, Long Cô Mộng đột nhiên ngẩng đầu, nhưng mà lại bị bàn tay phía sau nàng nhẹ nhàng lôi kéo.
Lúc này, một gã trưởng lão Liên giáo cất giọng nói: "Người đâu, mời họa sĩ tới!! Ta muốn công khai bức họa này, bất kỳ người nào có thể cung cấp tin tức về thân phận của nàng, chính là cung phụng của Liên giáo ta!"
Đợi đến khi tan họp.
Long Cô Mộng hung hăng nhìn về phía Chung Quỳ, nói: "Tại sao lại kéo ta?"
Chung Quỳ nhìn nàng, đột nhiên khẽ thở dài nói: "Ngươi nha, lời nói như vậy... Vẫn là trực tiếp đem về Phán Quan Ti thôi."
Hai người ở chung đã lâu, cũng hiểu rõ tính nết của nhau.
Long Cô Mộng nói: "Sao Diêm Quân lại cứu phải đồ lòng lang dạ sói, ta muốn móc trái tim của hắn ra xem là đỏ hay là đen..."
Chung Quỳ nói: "Đừng nóng vội, tạm thời cứ chờ...
Ta tin ở Nam địa này, hành hài như ta và ngươi cũng không phải số ít.
Diêm Quân thưởng thiện phạt ác, chính là từng nhà lập tượng thần, xem như là Thần mà đốt hương sùng bái, như vậy là đủ rồi."
Long Cô Mộng nói: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Chung Quỳ nói: "Chờ..."
"Chờ cái gì?"
"Ngươi thật sự hiểu rõ Diêm Quân của hiện tại sao? Lỡ như nàng đã thay đổi rồi thì sao?"
"Hiểu rồi!"...
Ba ngày sau, bức họa được truyền đi như bông tuyết bay tán loạn.
Trên bức tranh này đều là cùng một người.
Một nữ nhân, một nữ nhân dịu dàng.
Mà bất kỳ người nào có thể cung cấp thông tin về thân phận của nữ nhân này, đều có thể đạt được trọng thưởng.
Nếu có thể cung cấp thông tin rõ ràng, còn có thể hưởng được đãi ngộ do Liên giáo cung cấp.
Những bức họa này, đầu tiên là được phân phát cho các đệ tử của Liên giáo và các trưởng lão đóng quân ở những nơi khác để phân biệt.
Khi bức họa này rơi vào trong tay một vị trưởng lão ngũ phẩm mới trở về từ Bắc địa, thân thể người nọ run rẩy.
Đây là một nam tử khuôn mặt dữ tợn, đã không thấy được bộ dáng ban đầu, bởi vì dung mạo của hắn đã sớm bị hủy.
Trong đôi mắt nam nhân đổ đầy tang thương, đang dõi theo bức họa kia.
Hắn là Phương Kiếm Long, trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục đạt được tư cách Hồng Liên Tẩy Tủy, đổi ảnh cốt trong thống khổ cực độ, sau đó lại cắn răng, điên cuồng tu hành, rồi đột phá ngũ phẩm.
Lại sau nữa, trong trận chiến tiêu diệt Thánh Hỏa Cung ở trên Hãn Châu đạo lúc trước, hắn một đường đuổi giết Chu Nộ Dương, tự tay chém giết kẻ thù kia, sau đó gặp được thê tử cũ của hắn - Chu Xảo Nhi.
Chu Xảo Nhi đã sớm làm vợ người ta, thậm chí bên cạnh còn có hài tử.
Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu hắn:
Cỏ hoang không ngớt, trên đất thi hài khắp nơi.
Phương Kiếm Long hai tay nhuốm máu, hắn thừa dịp hỗn loạn giết chết Chu Nộ Dương đang bị thương, sau đó đi tới trước xe ngựa, tiện tay kéo lên cửa xe, lại nhìn về người ở phía sau cửa.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Chu Xảo Nhi ôm đứa nhỏ sợ hãi, nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong.
Chỉ là, Phương Kiếm Long không ra tay, hắn khàn giọng nói một câu: "Ta biết ngươi không dễ dàng, ngươi đợi ta rất nhiều năm rồi, nhưng thọ nguyên của ngươi có hạn, hết thảy của ngươi đều là Chu Nộ Dương cho... Ngươi không thể không thành hôn để lưu lại con nối dõi.
Ngươi đi đi.
Ta không giết ngươi."
Chu Xảo Nhi kinh ngạc mở mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Mấy năm nay, nàng buồn bực không vui, như sống trong địa ngục, sự tình năm đó càng ngày càng rõ ràng, nàng nhận thức được nàng sai, nếu không phải là nàng khăng khăng trở về, hai người cũng sẽ không bị bắt.
"Là ta có lỗi với ngươi... Ngươi báo thù là việc nên làm." Chu Xảo Nhi sầu thảm nói.
"Đi thôi."
Phương Kiếm Long nhắm mắt, chậm rãi lắc lắc đầu.
Tiếp theo đó, Chu Xảo Nhi đột nhiên rút kiếm muốn tự vẫn.
Nhưng Phương Kiếm Long búng tay một cái, đánh rơi thanh kiếm, sau đó chỉ vào đường nhỏ nói: "Con đường này, không có truy binh..."
"Kiếm Long, thật xin lỗi, thật xin lỗi... Nếu có kiếp sau, ta..." Chu Xảo Nhi mặt đầy nước mắt.
"Đi thôi."
Phương Kiếm Long không nói thêm gì nữa, hắn báo thù xong, nhưng trong lòng lại càng mờ mịt.
Mạch suy nghĩ quay lại, hắn nhìn bức họa.
Ký ức cổ xưa đảo lộn trong đầu.
Hắn nhận ra, đây là thê tử của vị Huyết Đao lão tổ kia.
Mà Huyết Đao lão tổ chính là Lý sư.
Lý sư nào?
Phương Kiếm Long yên lặng trả bức tranh về, nói với đệ tử chờ hồi đáp kia: "Không nhận ra."