← Quay lại trang sách

Chương 590 Liên giáo hành động, huynh đệ gặp nhau (3)

Mấy ngày sau...

Liên giáo không nhận được tin tức từ chỗ đệ tử, liền bất đắc dĩ phát bức họa cho người ở các thôn phường, đặc biệt là huyện Sơn Bảo.

Nếu trước đây quỷ vực của Diêm Quân đã ở bên cạnh Huyết Đao Môn, như vậy nàng rất có thể cũng là người nơi này.

Cái logic này rất chính xác.

Mấy ngày sau, một bà lão ở phường Tiểu Mặc cầm lấy bức họa nói: "Đây không phải là Diêm nương tử sao? Lúc trước nàng ở phường này, sau khi nam nhân phát đạt, nàng đi theo người đó hưởng thụ những ngày tốt lành, về sau lại nghe nói là mất tích."

"Diêm nương tử?" Đệ tử sáng mắt lên hỏi, như bắt được trọng điểm.

Diêm Quân?

Diêm nương tử?

Lập tức, Liên giáo đưa cho bà lão không ít tiền, tiếp tục bới móc tin tức.

Người của phường Tiểu Mặc đều nghèo quen rồi, chưa từng nhìn thấy nhiều tiền đến vậy.

Còn chuyện cung phụng, Liên giáo cũng không đề cập tới.

Dưới lợi dụ của tiền, dưới tình huống toàn bộ Liên giáo đều phải điều tra, thân phận thần bí của Diêm Quân từng chút từng chút bị bóc ra.

Mà thân phận của một người khác cũng chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối - Lý Nguyên, Huyết Đao lão tổ, Lý sư - người truyền bá "Truyền thừa Vấn Đao Cung".

Rất nhanh lại có người nghĩ tới việc "mất tích" từng xảy ra ở Miên Châu đạo.

Thôi Hoa âm, Cô Dao Giác, Cảnh Thủy Hương, Lý Bình An, thậm chí là vợ con của Lý Bình An...

Bất kỳ người sáng suốt nào cũng có thể nhìn ra, đây căn bản không phải Thiên tử gây nên.

Như vậy, có thể tồn tại một khả năng khác hay không, những người này đều là bị Lý Nguyên đón đi?

Chân tướng này thật đáng sợ.

Nhưng chuyện tới nước này, cũng không thể không tiếp tục.

Liên giáo bắt đầu treo giải thưởng truy tìm tung tích của Lý Nguyên.

Nhưng bọn họ lại không biết, giờ phút này, đang có hai đôi mắt an tĩnh nhìn chằm chằm bọn họ trong bóng tối.

Một cái là Diêm nương tử.

Còn có cái còn lại là Tô Mộc Thần đã biến mất sau trận chiến ở Ngọc Kinh.

Vị nam nhân áo vải đầu đội vòng hoa, tay chống gậy kia nghe được những tin tức này, cũng khẽ mỉm cười, sau đó cảm khái ra một câu: "Không ngờ mảnh đất cằn cỗi này, lại có thể thai nghén ra thiên tài như vậy.

Không hổ là cha của một thiên tài khác.

Như thế, nói không chừng ta và hắn còn có chút duyên phận.

Dù thế nào, chắc là không phải huyết thống ngàn năm trước chứ?

Hay hoặc là, người năm đó thất lạc ở trên mảnh đất này, chưa kịp rời đi?

Nếu không... vì sao trong cơ thể nhi tử của hắn lại chảy bản nguyên chi huyết giống ta?"

Tô Mộc Thần tựa như là thần long, thấy đầu không thấy đuôi, lúc này đi lại trong núi hoang, căn bản không ai có thể dò xét hắn.

Hắn thu hồi mộc quải, khom lưng khom người, vốc lên một nắm nước trong ở sơn tuyền trong núi Tiểu Mặc, uống cạn.

"Kỳ thực, ta cũng đang chờ đợi âm Dương Đại Đồng.

Chưa chắc phải giúp Liễm Y Trai dung hợp Kỳ Thú Viên, hoặc là nói dung hợp vị Diêm Quân này.

Đổi một góc độ khác, ta giúp Diêm Quân lớn mạnh, giúp nàng đi dung hợp Liễm Y Trai, cũng giống như nhau.

Chỉ có điều, lúc này chưa phải là lúc gặp mặt...

Bây giờ Nam Bắc lại một lần nữa chia cắt, mà thôi, mà thôi... Ta lại đi phương tây một chuyến nữa, đi xem vị thiên tài chảy cùng huyết mạch của ta kia như thế nào."

Dứt lời, Tô Mộc Thần cười đứng dậy, sải bước hướng xa mà đi.

Hắn biết rõ Lý Bình An đi phương tây.

Bởi vì, hắn vẫn luôn yên lặng quan sát Lý Bình An, cũng là hắc thủ sau màn của Thần Mộc Điện.

Thực lực của hắn khủng bố, dĩ nhiên không phải Cô Tuyết Kiến, Thanh Hãn Thành có thể nhận ra được, ngay cả Lý Nguyên cũng không thể phát hiện.

Nhưng hắn hiếu kỳ, hiếu kỳ tại sao trên mặt đất cằn cỗi này lại còn có thể sinh ra thiếu niên có huyết mạch giống hắn, cho nên mới quan sát Lý Bình An.

Ở một mức độ nào đó, Lý Bình An và hắn cũng là "huyết mạch tương liên", cho nên y có thể cảm nhận được sự theo dõi của hắn.

Lúc này, Tô Mộc Thần ngẩng đầu chống gậy, cũng không thi triển thần thông gì để lên đường.

Bởi vì trên mảnh đất này, hắn như bị bài xích, ngay cả cất cánh cũng không làm được.

Thế nhưng, trong mắt hắn lóe ra quang mang kiên nghị.

Âm Dương Đại Đồng, bắt buộc phải làm!...

Phương tây.

Phương đông trời đất sáng sủa, phương tây lại là băng tuyết ngập trời.

Lý Nguyên lại một lần nữa đứng ở "tận cùng thế giới" này.

Hắn có trí nhớ tốt, cho nên hắn luôn nhớ vị trí "tận cùng thế giới" ở chỗ đó.

Có thể thăm lại chốn xưa, đồng tử hắn co rút lại, bởi vì..."Tận cùng thế giới" đã di chuyển về phía đông.

Điều này có nghĩa là phạm vi của "lãnh nguyên hắc ám" đang trở nên lớn hơn!

Mà đằng sau điều này đại biểu cho cái gì, Lý Nguyên cũng không biết rõ.

"Làm sao vậy, lão gia?" Mỹ phụ chân dài thông minh chú ý tới động tĩnh của Lý Nguyên.

Lý Nguyên nhẹ giọng nói: "Thế giới này đang phát sinh biến hóa cực lớn."

"Đó là biến hóa gì vậy?"

"Không biết."

Dứt lời, Lý Nguyên chỉ vào ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, nói lại suy nghĩ của hắn.

Nơi này đều là người trong nhà, hắn cũng không giấu diếm.

Dứt lời, mọi người ngươi một câu ta một câu, có lẽ là "vị trí ánh sáng mặt trời lệch đi", cùng với "đây có lẽ là bình thường"...

Bầu không khí trở nên náo nhiệt, mà bên trong khôi lỗi khiêng liễn, Tiết Ngưng tóc hoa râm đang nhắm mắt ngủ ở trong chăn đệm.

Chăn đệm dù dày, nhưng nơi này cực lạnh.

Lý Nguyên lên liễn, lấy thân thể của mình sưởi ấm cho Tiết Ngưng.

Lão phụ và thiếu niên, thấy thế nào cũng không hợp, nhưng lúc này lại dựa sát vào nhau.

Mà trong chốc lát... Tóc thiếu niên chuyển bạc, đồng dạng trở nên tang thương.

Tiết Ngưng tất nhiên biết rõ nguyên nhân, lúc này chỉ là cười vuốt ve khuôn mặt của hắn.

Lý Nguyên hỏi: "Xấu không?"

Tiết Ngưng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói lời nào.

Vài giây sau khi đoàn xe này di chuyển vào lãnh nguyên, cách đó không xa có từng bầy sói lớn lao nhanh mà đến.

Bụi tuyết bay múa, cầm đầu là thiếu niên tóc dài như bờm sư tử cuồng vũ, sau lưng đeo một thanh búa lớn màu hoàng kim lóe ra rực rỡ.

Y ngồi trên cự lang, phía sau đều là mãnh sĩ mình trần.

Người tới chính là "Man Vương" Chân Viêm Hoàng.

Y cất giọng quát: "Khách quý Đường Môn đường xa mà đến, mời!!!'

Âm thanh đè xuống gió tuyết.

Y không gọi cha, bởi vì cha nói cho y biết, trên mảnh đất này chỉ có thể có một vương.

Thật ra y hi vọng cha làm Vương này.

Nhưng cha đã già rồi.

Y tự mình đi đến trước khôi lỗi nhấc liễn.

Rèm xốc lên, lộ ra bộ dáng một đôi lão nhân.

Tiết Ngưng tò mò nhìn thiếu niên cường tráng và giống quái vật này, lễ phép nói: "Làm phiền Man Vương rồi."

Man Vương nhìn chằm chằm nàng, lại dời ánh mắt nóng rực sang người Lý Nguyên.

Lý Nguyên mỉm cười gật đầu với y, Man Vương như được cổ vũ cực lớn, y buông rèm xuống, phát ra tiếng gầm rú rung trời: "Các huynh đệ, theo ta nghênh đón khách quý hồi doanh!!!"

Một đám Băng Man cường đại cũng rống lên theo.

Trong liễn, Tiết Ngưng cười nói: "Có tinh thần thật đấy, hắn bao nhiêu tuổi rồi?

Lý Nguyên nói: "Mười một."

Tiết Ngưng:...

Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe bên ngoài liễn truyền đến động tĩnh.

Lý Nguyên thoáng vén rèm lên, lại nhìn Lý Bình An ngăn ở trước mặt Chân Viêm Hoàng, ngạo nghễ nói: "Luyện tập một chút?!"

Chân Viêm Hoàng đã đến đây nghênh đón, tự nhiên cũng từ chỗ Vương Mẫu biết được gia đình của cha mình, cũng biết vị này là ca ca trên danh nghĩa của y.

Vì thế, y lắc lắc cổ, nói: "Đến."

Lý Bình An thân hình thoắt một cái, thoáng hiện ra từng đạo tàn ảnh, đang định ra tay, lại nhìn Man Vương ở đối diện như hoàng kim sư tử "Oanh" một tiếng, chấn động khắp bầu trời, sương tuyết bay lên.

Búa lớn bổ sau mà đến trước, trực tiếp đánh lên trên chân thân của hắn.

Lý Bình An vội vàng nâng đao đón đỡ, nhưng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng lớn khó có thể tưởng tượng bao trùm quanh thân.

Gan bàn tay của hắn tê rần, hẳn là rách ra máu tươi.

Mà cả người hắn thì bị lực đánh bay,"Phanh" một cái, hóa thành sao băng đi xa.

Chân Viêm Hoàng:???

Y nhớ Vương Mẫu từng nói với y, vị huynh đệ này chính là một thiên tài, cho nên... y mới dùng một chút khí lực.

Trong liễn, Tiết Ngưng nhìn thấy hết thảy nhưng không lo lắng, nàng nở nụ cười, sau đó nói: "Đứa nhỏ Bình An này, cuối cùng cũng có thể gặp trở ngại rồi.".