← Quay lại trang sách

Chương 592 Không ai là người lương thiện, đánh vào Thần Linh mộ địa (2)

Được."

Man Vương vui vẻ hẳn lên.

Y nhẹ giọng nói: "Đã thật lâu thật lâu không luyện tập cùng phụ thân."

Lần luyện tập trước, y chỉ là một tiểu thí hài hơi cường tráng một chút.

Mà đúng lúc này, rèm lều đột nhiên xốc lên, một nữ tử văn vẳn lẳng lặng buộc tóc đuôi ngựa đi vào.

Người tới chính là Tiểu Thánh.

Nàng đã không cần quải trượng, bởi vì mỗi một sợi tóc của nàng đều ẩn giấu quạ đen, cũng đều là mắt, nàng đã hoàn toàn thích ứng đi lại bình thường.

Tiểu Thánh nhẹ giọng hô một câu: "Cha."

Man Vương theo tiếng nghiêng đầu, thấy được nữ tử này, cũng nhận ra.

Nhưng mà tôn nghiêm của Vương, để cho y rất khó thừa nhận bất kỳ người thân nào ngoại trừ phụ thân, ít nhất sẽ không nói miệng thừa nhận.

Lý Nguyên cười nói: "Tiểu Thánh đến rồi, vừa lúc nhìn ta cùng Man Vương luyện tập."

Tiểu Thánh gật gật đầu, nàng nháy mắt nhìn về phía Man Vương, giống như có chút tò mò.

Mà Man Vương chỉ quét mắt nhìn nàng một cái, không nói gì cả.

Một lát sau...

Bên ngoài lều trại, sâu trong băng tuyết cách xa "Hỏa" của Bạch Lộc thị tộc.

Lý Nguyên cầm lấy một cây mộc trượng, Man Vương chậm rãi rút ra Man Vương phủ kim quang rạng rỡ, hướng về phía Lý Nguyên.

Đây là sự tôn trọng của Man Vương đối với phụ thân.

Chẳng qua, y cũng không cảm thấy phụ thân già nua là đối thủ của y.

Cho dù là trưởng tử được Thần Mẫu chiếu cố, cuối cùng cũng già rồi.

Sau đó Lý Nguyên vẫy vẫy tay, hô: "Hoàng nhi, đến đây đi."

Man Vương xông lên.

Hai người bắt đầu giao phong.

Lý Nguyên cũng không có ngược đãi Man Vương như ngược đãi Lý Bình An, mà là giao phong bằng sức mạnh ngang nhau, đồng thời chú ý sơ hở cùng nhược điểm trong lực lượng Man Vương, lại cẩn thận từng li từng tí tiến hành chỉ dẫn, khiến cho y ý thức được sai lầm cũng tiến hành sửa chữa, từ đó tiến bộ.

Hồi lâu sau

Lại hồi lâu...

Lý Nguyên cố ý thở hổn hển nói: "Không được, không được."

Man Vương vẻ mặt mừng rỡ chạy tới gần, nói: "Phụ thân, ta tỷ thí với người, cảm giác tiến bộ rất nhiều. Nếu không phải động tác của phụ thân chậm một chút, ta cảm thấy mình sắp thua rồi!"

Lý Nguyên một bên từng ngụm từng ngụm hút không khí, một bên cười nói: "Cửu Dương Chân Kinh là ta biên soạn, có thể là phương thức sử dụng lực lượng của ta đã dẫn dắt con đi?"

"Là như vậy a."

Man Vương rất vui vẻ, cũng tin tưởng không nghi ngờ đối với lời nói của phụ thân, y tới gần lão phụ thân, nhè nhẹ vỗ bả vai hắn, giúp hắn thở nhẹ nhõm.

Khoảng cách cha con kéo gần lại.

Lý Nguyên nói: "Hoàng nhi, ta hy vọng con gọi Lang Mẫu tới, nàng đã tới chưa?"

Man Vương nói: "Nàng nhất định sẽ đến, nếu dựa theo thời gian bên ngoài, hẳn là còn nửa canh giờ, đến thì để cho nàng chờ một chút đi."

Lý Nguyên nói: "Vậy chúng ta trở về thôi."

Man Vương trầm mặc, có chút lưu luyến không rời.

Y biết, chỉ cần y trở về, y sẽ không còn là nhi tử, mà là thủ lĩnh.

Lý Nguyên nói: "Chậm rãi trở về."

Man Vương vui vẻ nói: "Được!"

Chợt, y đi bên cạnh cha, còn Tiểu Thánh đi bên kia.

Ba người vừa đi vừa nói, nhưng chỉ là nói chuyện nhàn tản hằng ngày, tỷ như "Ngày thường ăn cái gì, thích cái gì".

Đợi đến khi trở lại doanh địa, Lang Mẫu đã đến.

Nữ nhân hai mắt lóe ra vẻ mê ly quang huy thần bí kia đi vào lều, nhẹ nhàng hành lễ với Lý Nguyên và Man Vương, sau đó hỏi: "Trưởng tử của Thái Dương Thần Mẫu, Man Vương vĩ đại, các ngươi hy vọng nữ tử phụng dưỡng thần linh này làm những gì?"

Lý Nguyên hoàn lễ, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Một người nhà của ta bị bệnh nặng, hy vọng có thể có được một gian quan tài thuộc về nàng ở Thần Linh mộ địa."

Thần Linh mộ địa có tổng cộng 6. 974 quan tài, đến nay chỉ còn 6. 174 quan tài và 800 quan tài còn trống.

Nhưng ngay sau đó, Lang Mẫu nói: "Phàm nhân không thể vào."

Lý Nguyên nói: "Nàng không phải phàm nhân, là người nhà của ta."

Lang Mẫu trầm mặc.

Trong lều cũng yên tĩnh lại.

Không lâu sau, khí chất quanh thân Lang Mẫu bắt đầu phát sinh một loại biến hóa quái dị, càng thêm thâm trầm, càng thêm âm thầm, khi nàng mở mắt lần nữa, hai tròng mắt thâm trầm như biển.

Vẻ mặt Lý Nguyên không hề thay đổi, hắn biết người thủ mộ đã đến.

Quả nhiên, ngay sau đó, giọng nói của Lang Mẫu đã khác hẳn trước đó, lộ ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm: "Ngươi vì ta làm một việc, ta có thể cho ngươi một gian quan tài."

"Một việc?" Lý Nguyên nhíu mày.

Người thủ mộ thức tỉnh từ sâu trong linh hồn Lang Mẫu chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Chân Viêm Nguyên, mau quyết định đi."

"Xin hỏi Thần linh đại nhân, là chuyện gì?" Lý Nguyên hỏi.

Người thủ mộ nói: "Ngăn cản âm Dương Đại Đồng."

"Làm sao ngăn cản?" Trong mắt Lý Nguyên hiện lên sự tò mò mờ mịt.

Trong mắt người thủ mộ lóe ra hào quang mịt mờ không cách nào thấy rõ ý đồ chân thật, nói: "Bản thân ác quỷ không cách nào mưu đồ âm Dương Đại Đồng, ngươi chỉ cần chém sạch những kẻ dưới trướng ác quỷ, coi như là ngăn cản được.

Nếu ngươi thật sự ngăn cản được, ta cho ngươi ba gian quan tài."

Lý Nguyên nói: "Vậy gian thứ nhất cho ta dùng trước đi?"

Dù sao cũng không nói thời gian, nếu có thể chơi chùa thì chơi chùa, nếu hắn cùng các thần linh ở Thần Linh mộ địa có mâu thuẫn đang âm ỉ, thì chỉ có kẻ ngốc mới nói này nói kia vào lúc này.

Người thủ mộ nói: "Có thể."

Nhưng nàng lập tức lại nói: "Chỉ là, ngươi cần tiến vào Thần Linh mộ địa, hoàn thành một chuyện nho nhỏ."

"Chuyện gì?"

"Khắc khế ước lên linh hồn, để nó trở thành lời thề và sứ mệnh của ngươi.

Ngươi sẽ phát hiện, sứ mệnh này, sẽ có lợi cho tất cả những người nằm trong quan tài."

"Lợi gì?" Lý Nguyên tiếp tục hỏi, hắn muốn tin tức miễn phí.

Người thủ mộ nói: "Phục sinh."

Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Phục sinh."

Người thủ mộ quét mắt nhìn Man Vương rồi nói: "Chân Viêm Nguyên, bảo nhi tử ngươi ra ngoài trước."

Man Vương nghe vậy, không chút nhúc nhích, thẳng đến Lý Nguyên nhìn y một cái, y mới hừ lạnh một tiếng, một đôi con ngươi đầy sát khí nhìn chằm chằm Lang Mẫu một cái, sau đó đột nhiên vén rèm, đi ra ngoài.

Người thủ mộ lúc này mới nói: "Âm Dương Đại Đồng, sẽ khiến cho âm khí và dương khí càng ngày càng ngưng tụ.

Thử nghĩ, đồ vật nguyên bản khuếch tán ra, hơn nữa giao hòa nhau, nếu chúng một lần nữa ngưng tụ lại, vậy sẽ tạo thành kết quả gì?"

Lý Nguyên lắc đầu, loại vấn đề này hắn cho dù biết cũng sẽ không tự cho là thông minh mà tự nói ra đáp án.

Người thủ mộ nói: "Phạm vi tuần hoàn của âm Dương sẽ thu nhỏ lại, tốc độ tuần hoàn của âm Dương sẽ gia tăng...

Nói cách khác, khu vực có ngày có đêm sẽ càng ngày càng ít, càng nhiều khu vực sẽ bị bóng tối và băng giá nuốt chửng, giống như Tây Cực lãnh nguyên này.

Mà ở nhân gian, thời gian ban ngày và ban đêm cũng sẽ rút ngắn, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm sẽ càng lúc càng lớn.

Đối với chúng ta mà nói, khi thế giới hoàn toàn rơi vào Vĩnh Dạ, ánh sáng vĩnh viễn không cách nào chiếu rọi đến mộ địa... Mà chúng ta thì không cách nào từ trong mộ địa sống lại được."

Lý Nguyên nói: "Nếu âm Dương Đại Đồng bị ngăn cản, ánh sáng sẽ chiếu tới mộ địa sao?"

Người thủ mộ gật đầu nói: "Ngay cả người Man của Cửu Diễm cũng đã phát hiện, tất cả Hỏa đều đang chậm rãi di động, hướng về mộ địa.

Đây là trên mặt đất, mà dưới lòng đất, cũng có cực âm chi khí tương ứng đang di động.

Khi âm khí và dương khí một lần nữa gặp nhau ở mộ địa, toàn bộ Cửu Diễm thị tộc sẽ một lần nữa đắm chìm dưới ánh mặt trời, mà chúng ta có thể sống lại.

Thời gian này cần khoảng chừng ba ngàn năm.

Đây là thế giới tự tu bổ, tự nhiên khôi phục.

Lãnh nguyên này, xem như là băng vải được buộc lên vết thương của con người.

Nhưng nếu là âm Dương Đại Đồng, vậy thời gian này có thể vĩnh viễn không thể đến.

Bởi vì càng ngày càng nhiều địa vực sẽ bị Vĩnh Dạ nuốt chửng."

Lý Nguyên đột nhiên nói: "Ta chú ý thấy Hỏa của thị tộc đang nóng lên."

Người thủ mộ nói: "Đó là bởi vì càng nhiều thổ địa chìm vào Vĩnh Dạ, dương khí của những thổ địa này bị phong tồn tại nơi đây, Hỏa... tự nhiên sẽ biến nóng. Đây không phải là chuyện tốt.

Chân Viêm Nguyên, ngươi cũng muốn vào mộ địa, ngươi cũng không hy vọng ngươi và người nhà ngươi tiến vào mộ địa nhưng lại không thể phục sinh chứ?"

Nếu là lúc trước, Lý Nguyên có lẽ đã tin.

Nhưng hiện tại, hắn phát hiện ai cũng không tin được.

Lúc trước ở Hãn Châu đạo, hắn đã thông qua Tạ Vi biết được nội dung đối thoại giữa vị thần bí nhân kia và Tạ Phong, biết người thần bí đó là cố ý thả Tạ Phong đi, hơn nữa nói cho y biết "Chỉ có âm Dương Đại Đồng, mới có thể sinh ra cường giả, từ đó ứng đối tai họa tương lai".

Như vậy, âm Dương Đại Đồng, rốt cuộc sẽ mang đến cái gì?

Hắn không biết.

Tai họa trong tương lai, có thật sự tồn tại hay không.

Hắn cũng không biết.

Hắn càng tìm hiểu, càng phát hiện hiểu biết của mình đối với thế giới này còn chưa đủ nhiều.

Hắn cũng không thể phát hiện ra ý đồ thật sự của những người này.