← Quay lại trang sách

Chương 591 Không ai là người lương thiện, đánh vào Thần Linh mộ địa (1)

"Vậy chàng đã nói với Bình An chưa, năm nay Man Vương mới 11 tuổi?"

"Tất nhiên là nói rồi."

Tiết Ngưng nở nụ cười, nếp nhăn ở khóe mắt cũng giản ra.

Thấy nhi tử bị ngược nhưng nàng chẳng những không khó chịu, không tức giận mà còn vui vẻ là đằng khác.

Lý Nguyên hiểu ý, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, khẽ nói: "Ta biết nàng lo cho Bình An, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ dạy bảo nó."

"Chàng ấy hả, vẫn là làm chuyện của chàng đi thôi.

Con nó cũng đã 30 rồi, còn dạy cái gì nữa chứ?"

Tiết Ngưng khẽ nói, nàng hơi tựa vào vai nam nhân.

Trong lúc hai người nói chuyện, lâu liễn ở trong vòng bảo hộ của cự lang kỵ sĩ mà đi về chỗ sâu tuyết rơi dày.

Lúc sau, đoàn người lại xếp thành một hàng dài.

Dần dần, tất cả mọi người đều vượt qua "tận cùng thế giới", đi vào trong gió tuyết của Vĩnh Dạ.

"Bầu trời tối rồi..."

Tiết Ngưng nhẹ giọng nỉ non, nhìn ra bên ngoài, nơi này đưa tay không thấy năm ngón, thậm chí nàng còn không thể nhìn thấy cửa sổ lâu liễn, chỉ có xúc giác và thính giác là đang phát huy tác dụng.

Tuyết lớn lạnh lẽo oanh loạn trong đêm đen kịt.

Tiếng gió gào thét, tựa như cự mãng vô hình bơi qua lãnh nguyên bên cạnh trần thế.

Nàng chỉ là phàm nhân, đối với nàng, nói hoàn cảnh như vậy là địa ngục cũng không quá đáng.

Nhưng nhi tử và tướng công của nàng lại ở đây, ngay cả địa ngục nàng cũng không sợ.

Bên ngoài liễn, truyền lại thanh âm đáp trả của Lý Bình An, ồn ào hỗn tạp, nói như là "Hảo thủ đoạn, lại đến".

Man Vương tuy nhỏ, nhưng qua chiêu vừa rồi y đã đánh giá được vị huynh trưởng này, cho nên... y không có hứng thú tiếp tục ra tay nữa.

Thái Dương Thần Mẫu không chúc phúc cho vị huynh trưởng này, chỉ yêu một mình y.

Như vậy, huynh trưởng yếu một chút cũng là chuyện bình thường.

Nếu so tuổi tác, Man Vương nhỏ hơn Lý Bình An chừng hai mươi tuổi.

Nhưng nếu so giết người, Man Vương lại hơn rất nhiều so với Lý Bình An.

Lý Bình An cùng lắm là chấp hành nhiệm vụ giết người, mà Man Vương lại ở trong đêm sinh tử, ở trong tuyệt cảnh chân chính, dùng tàn bạo, máu tươi và hài cốt để xây nên một cái bảo tọa thông tới ngôi Vương.

Nhưng mà, Lý Bình An tất nhiên rất không phục, chỉ cảm thấy vừa rồi là hắn chưa chuẩn bị tốt.

Thẳng đến khi Lý Nguyên ở trong liễn nhẹ giọng nói một câu "Mẹ con cần nghỉ ngơi", Lý Bình An mới dừng động tác lại, sau đó đi đến bên liễn, cũng không lên cự lang mà Man Vương đã chuẩn bị cho hắn.

Thua cho đệ đệ mười một tuổi, hắn không thể nào chấp nhận được.

Một đoàn người, cứ như vậy nhanh chóng tiến sâu vào lãnh nguyên, đến hôm sau đã đi qua Chân Viêm thị tộc nhưng lại không đi vào.

Man Vương giục cự lang đến bên cạnh lâu liễn, nhẹ giọng nói: "Khách quý, nếu muốn ở lâu thì bây giờ Bạch Lộc thị tộc là nơi định cư tốt nhất."

"Được, tất cả nghe Man Vương an bài." Lý Nguyên không hề hỏi câu nào về sự thay đổi đột ngột này.

Nghe được thanh âm của Lý Nguyên, Man Vương cũng rất vui vẻ, y hạ giọng nói: "Chân Viêm thị tộc, nhiều người mắt tạp.

Bởi vì di chuyển và dung hợp cho nên Bạch Lộc thị tộc gần như hoàn toàn trống không, cũng không có liên hệ với bên ngoài.

Hơn nữa, Bạch Lộc thị tộc ở sâu trong lãnh nguyên.

Bất luận kẻ nào muốn đi vào nơi này, đều không thể tránh bầy sói tuần tra của ta."

"Có lòng!" Lý Nguyên dịu dàng nói, hắn áy náy lớn nhất với nhi tử trước mặt.

Man Vương dừng một chút, y luôn cảm thấy y cùng phụ thân hẳn là nên nói thêm một chút nữa, thế nhưng là làm sao cũng không nghĩ ra nên nói thêm cái gì.

Kiểu cảm giác như rõ ràng nên thân cận nhưng lại không biết làm sao để thân cận, lại tựa hồ... Lại khó thân cận, làm cho lòng y như bị nghẹn khó hiểu.

Y vô số lần nghĩ tới phụ thân, nghĩ tới phụ thân nắm lấy tay của y, nghĩ đến phụ thân dạy y tu hành, nghĩ phụ thân dạy y cưỡi sói, nghĩ tới phụ thân cùng y làm rất nhiều chuyện...

Nhưng mà tất cả đều nghĩ như vậy mà thôi.

Khi hiện thực đến trước mặt, y mới phát hiện, điều y mong đợi... kỳ thật căn bản không có tồn tại, cũng sẽ không nên tồn tại đi?

Đây là sự tinh tế duy nhất dưới sự thô bạo của Man Vương...

Chát!

Y đột nhiên vỗ mạnh đầu sói, lưng đeo Hoàng Kim cự phủ, ngẩng đầu đi về phía trước, xa xa dẫn đầu, tóc đen giống như lông bờm hùng sư, mãnh liệt mà động, tuyết bị gió thổi khỏi người, lại hiện lên sương mù mỏng manh.

Y uy phong dẫn các dũng sĩ dưới trướng rong ruổi trong băng tuyết và bóng tối.

Lại qua hai ngày.

Xa xa xuất hiện Hỏa như hạt đậu.

Hỏa dần dần lớn lên, dần dần rõ ràng.

Ánh sáng và sự ấm áp cũng nhanh chóng trở lại.

"Đến rồi."

Man Vương dừng lại một chút.

Lý Nguyên nhìn ngọn lửa bên ngoài liễn, lại đột nhiên sửng sốt, bởi vì... màu của Hỏa tựa hồ sinh ra một tia biến hóa cực kỳ nhỏ.

Người khác có lẽ không thể phát hiện ra sự thay đổi này, nhưng với tư cách là "Hỏa di động", hắn lại có thể cảm nhận được Hỏa của Bạch Lộc thị tộc từ "màu đỏ" ban đầu bị "khô" đi đôi chút, hơn nữa nhiệt độ và năng lượng đều tăng lên một chút.

Lý Nguyên đột nhiên nhớ tới "Tận cùng thế giới" di chuyển về phía đông, hắn híp híp mắt, không nói gì, sau đó tùy ý Man Vương an bài.

Hiện tại không phải lúc quan tâm đến chuyện này, hắn phải tập trung vào chuyện đưa Tiết Ngưng vào Thần Linh mộ địa.

Rất nhanh, Man Vương dẫn mọi người phân biệt vào ở lều trại ở nơi này, lại an bài một ít thị nữ người hầu tới đây.

Những thị nữ này phần lớn là hậu duệ của tội thần, chủ yếu là tộc nhân Đồng Nhung bị liên lụy bởi phản loạn lúc trước.

Vương sẽ không khoan dung tội lỗi của bọn họ, bất kỳ sai lầm nào cũng phải chịu trừng phạt.

Những thị nữ và người hầu này cũng không dám lỗ mãng, các nàng sớm đã bị sự tàn bạo của Man Vương dọa sợ rồi.

Cả nhà Lý Nguyên, từ Thôi Hoa âm, Cảnh Thủy Hương, Cô Dao Giác, Tiểu Thánh, Đường Niên, đến Mai Lan Trúc Cúc, thậm chí là hơn trăm Băng Man không kém Man Vương bao nhiêu, cùng với những cha mẹ Băng Man này đều vào ở đây.

Cái này giống như chuyển tới toàn bộ trang viên Thần Hi, cộng thêm Đường Niên.

Về phần Đường Môn thì được Đường Niên truyền cho Đường Linh.

Hôm nay, nàng có thể chuyên tâm nghiên cứu khôi lỗi của nàng.

Bạch Lộc thị tộc, rộn ràng nhốn nháo...

Ngoài ra, còn lại là lang kỵ vây quanh, tuần tra chung quanh.

Lý Nguyên ngồi ở trước giường, nhìn nữ tử suy yếu trên giường, lại quét mắt nhìn ánh lửa dịu dàng chiếu lên lều vải bằng da nâu.

Ấm áp đang từ bên ngoài truyền vào, khiến cho trong lều như là mùa xuân.

Hắn ôn hòa nói: "Nơi này sáng rồi."

Tiết tỷ, trước tiên nàng cứ nghỉ ngơi hai ba đêm đi, chờ tinh thần ổn hơn, ta sẽ dẫn nàng đến đó."

Tiết Ngưng dịu dàng đáp: "Được."

Đang nói chuyện, ngoài lều truyền đến tiếng bình của Man Vương: "Khách quý, có thời gian không?"

Lý Nguyên nói: "Man Vương mời vào."

Rèm vải được vén lên, một nam tử bước vào, thân cao xấp xỉ trượng, cơ bắp săn chắc, hai mắt tựa như ngôi sao, sát khí cuồn cuộn quanh thân, sau đó y hơi lộ vẻ câu nệ đứng ở trước mặt Lý Nguyên.

Y lại nhìn lướt qua lão phụ trên giường, rồi thu hồi tầm mắt.

Lý Nguyên chỉ chỉ bàn trà bên cạnh, nói: "Ngồi đi."

Man Vương nghe lời ngồi xuống.

Lý Nguyên trực tiếp ngồi xuống đối diện y, môi nhu động, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện thật sự rất khó mở lời... Bình thường hỏi han ân cần, hỏi vài câu có sống ổn không, đã không thích hợp với trường hợp hiện tại.

Man Vương cũng như thế.

Hai người trầm mặc không nói lời nào.

Lý Nguyên suy nghĩ một chút, chủ động phá vỡ an tĩnh nói: "Cửu Dương Chân Kinh luyện thế nào?"

Man Vương nói: "Cửu Dương Khải Thái đã luyện thành, lực lượng này tựa như là được làm cho ta. Phụ thân không hổ là trưởng tử mà Thần Mẫu sủng ái nhất, mang đến tất cả lực lượng thích hợp với Cửu Diễm."

Lý Nguyên nhìn lướt qua "3952-21600" bên người Man Vương, mỉm cười nói: "Hài tử mà Thần Mẫu sủng ái nhất, kỳ thật không phải trưởng tử của nàng, mà là con."

"Thật sao?"

Man Vương lộ ra vẻ hưng phấn.

Lý Nguyên sửng sốt, sau khi xác nhận Man Vương trước mặt cũng không phải nói đùa, hắn lâm vào trạng thái im lặng.

Đứa nhi tử này dường như là điển hình của "cơ bắp, đầu óc đơn giản"...

Không!

Có lẽ là nhập vai quá sâu.

Hắn hòa vào vở kịch nền văn minh Thái Dương, vô cùng sùng kính Thái Dương Thần Mẫu, cũng tin tưởng không chút nghi ngờ với chuyện hắn là trưởng tử Thái Dương Thần Mẫu.

Nhưng chợt, Man Vương lại lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Không phải ta, là phụ vương mẫu hậu đã nói, mỗi một câu trên Cổ Dương Kinh đều là chân lý."

Lý Nguyên không tranh cãi nữa, mà đứng dậy cười nói: "Có muốn luyện tập một chút không?"