← Quay lại trang sách

Chương 602 Hoàng hậu bí sự, Lý Nguyên cùng đứa nhỏ xấu xí, thiên hạ cần vương (3)

Mấy ngày sau.

Thiên tử bế quan.

Không bao lâu, Tây Môn Cô Thành xuất quan.

Tiểu Du nhi tức giận làm ổ ở trong phòng, thậm chí không đi đón hắn xuất quan.

Lý Nguyên chủ động đi vào trong phòng, sau một phen "dỗ dành của một người gỗ", Tạ Du mới tha thứ cho hắn.

Sau đó, hai người lại tới đình viện của Tạ Vi, uống trà, trò chuyện dưới cảnh xuân tươi đẹp.

Trong gió cành trên dưới dập dờn, giày thêu cùng tâm tư Tạ Vi cũng đang dập dờn.

Một lần lại một lần trà hội sau, rốt cục có một lần ba người đang uống trà, Tạ Du bởi vì một ít việc vặt mà tạm thời rời đi, nói là lập tức sẽ trở lại.

Nhưng nàng mới rời đi non nửa chén trà, Tạ Vi đột nhiên nói: "Chuyện của Tiểu Du nhi e là không thể giải quyết ngay được, ít nhất phải ba bốn canh giờ."

Lý Nguyên nói: "Nhị tỷ, ta đây đi về trước."

Hắn đang muốn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy dưới bàn đá có một cái chân nhỏ ôn nhuận đạp ở trên đùi hắn.

Hắn ngước mắt nhìn Tạ Vi.

Tạ Vi ra vẻ như không có việc gì, tiếp tục uống trà, đồng thời nhẹ giọng nói: "Cô Thành, uống trà thêm một lát đi, có lẽ là tỷ tỷ đoán sai rồi?"

Nàng vừa nói, dưới bàn đá vừa động.

Bầu không khí kiều diễm bị cuộc nói chuyện bình thường che lấp.

Cảm giác trước nay chưa từng có, tràn ngập trong đình viện nho nhỏ.

Hồi lâu sau

Lại hồi lâu...

Tạ Vi nhẹ giọng nói: "Xem ra Tiểu Du nhi thật sự sẽ không trở lại, Cô Thành đệ về trước đi."

Sắc mặt nàng vẫn đỏ bừng, giống như say rượu, xinh đẹp khôn cùng.

Cuộc sống như vậy, đối với Lý Nguyên mà nói cũng là trước nay chưa từng có.

Hắn lại cũng có một loại cảm giác trầm hãm, khó có thể tự kiềm chế.

Ngày lại ngày trôi qua...

Hắn không ngừng biến hóa thân phận giữa "Thiên tử" và "Tây Môn Cô Thành".

Mà Cơ Hộ dần dần lớn lên, chậm rãi có bộ dáng.

Dáng vẻ này không giống Lý Nguyên, cũng không giống Tạ Vi, ngược lại có mấy phần dáng vẻ của Thiên tử nguyên bản, nhưng chỉ là có vài phần đặc điểm của chính hắn:

Miệng hổ, mặt trời, mắt to, mũi lõ, ngực ưng...

Bộ dáng như vậy, khiến cho Cơ Hộ dù mới một tuổi, đã lộ ra bộ dáng hung tàn nham hiểm, nếu đặt y vào trong đám trẻ con, y tuyệt đối là người dễ làm người khác chú ý nhất, nhưng cũng là người không được ưa thích nhất.

Tạ Du là loại nữ tử "nhan sắc tức chính nghĩa", nàng không có khả năng thích đứa cháu trai này.

Tạ Vi mặc dù không có nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng đối với bộ dáng như vậy cực kỳ không thích, hơn nữa nàng cùng Thiên tử vốn là không có nửa điểm tình cảm, cho nên cũng khó mà chịu được vẻ ngoài xấu xí này vì tình cảm.

Ngược lại Lý Nguyên thỉnh thoảng kéo tay đứa bé này, dạy nó đi đường, lại chọc cho nó bật cười.

Dần dần, Cơ Hộ bắt đầu dính lấy Lý Nguyên, mà khi nhìn thấy mẹ đẻ cũng rất sợ hãi.

Đảo mắt, Cơ Hộ một tuổi.

Mà tiệc một tuổi của y cực kỳ đặc thù.

Tạ Phong thống soái thiết kỵ Hãn Châu, mà Cao Khai Bình thống soái Phi Hùng quân, vây quanh chật như nêm cối.

Mà địa điểm yến hội thì ở trước Miếu tướng quân.

Khách khứa của yến hội có sứ giả tiết độ sứ khắp nơi, còn có sứ giả của các thế lực.

Mọi người nghị luận sôi nổi, nhìn Thiên tử và Thái tử ngồi cao thủ tọa.

Thiên tử vô hậu, nam hài một tuổi này tất nhiên là Thái tử.

Nhưng đáy lòng mọi người còn tồn tại rất nhiều nghi hoặc.

Sở dĩ sứ giả tụ tập, là muốn đến xem một chút, sau đó ai về nhà nấy tiến hành báo cáo.

Yến hội rộn ràng nhốn nháo, mỹ vị trân tu, nhiều không đếm xuể.

Các sứ giả vui cười chè chén, ăn uống no nê... Nhưng những thứ này đều là biểu tượng, bọn họ yên lặng chú ý Thiên tử cùng Thái tử.

Bọn họ nhất định phải biết rõ... hiện giờ, rốt cuộc Thiên tử và Thái tử đang ở vào vị trí nào, là con rối của Tạ gia, hay là cái gì.

Rượu qua ba tuần, đồ ăn qua năm vị, cái gì cũng không phát sinh.

Các sứ giả có chút thất vọng.

Bởi vì "không có gì xảy ra" có nghĩa là "Thiên tử và Thái tử đều là con rối của Tạ gia", nếu không bữa tiệc này tất nhiên sẽ tồn tại "giải thích" và "biểu diễn".

Không ít sứ giả nhìn nhau, có người thì chuẩn bị đứng dậy muốn cáo từ.

Mà đúng lúc này, cách yến hội không xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh ù ù nặng nề, tựa như có quái vật nào đó đang đi lại trên mặt đất.

Mọi người nhìn đến nguồn âm thanh, đã thấy tướng quân tên là Cao Khai Bình kia bước vào trong phạm vi quỷ vực Miếu tướng quân, bộ dáng ngân thương trọng giáp của gã bắt đầu biến hóa.

Trọng giáp hóa thành toàn thân giáp âm lãnh đen kịt.

Ngân thương biến thành gỉ mục nát đỏ như máu...

Trong tay gã dắt một con ngựa, cũng bọc trọng giáp, mắt ngựa lấp loé lục quang âm u, hài cốt ẩn hiện giữa khe hở, từng bước đi, từng trận âm phong, một cái mũi, lại như hổ khiếu lôi minh.

Đây đâu còn là Cao Khai Bình, rõ ràng là quỷ tướng quân.

Quỷ tướng quân đứng phía sau Thiên tử và Thái tử, trường thương huyết sắc đột nhiên đập xuống đất, phát ra tiếng vang leng keng.

Keng!!!!

Một tiếng vang như sấm như thủy triều khuếch tán, hóa thành sóng âm rung động, nhanh chóng bao phủ xung quanh, ép tới toàn bộ tiệc rượu lặng ngắt như tờ.

Sứ giả có thể đến tham gia và ngồi trên ghế của tiệc rượu này, tự nhiên không phải người bình thường, bọn họ biết không ít bí mật, cũng mơ hồ nghe nói qua bí mật này.

Mọi người đều nghiêm nghị, ngồi nghiêm chỉnh...

Còn Tạ Phong thì nhân cơ hội bước ra khỏi hàng, cất giọng nói bắt đầu tuyên đọc những lời đã chuẩn bị từ lâu.

"Liên tặc họa quốc, chiếm cứ Ngọc Kinh, Thiên tử Thái tử đã lâu không về, đây há là đạo lý nên có?

Tạ gia ta muốn phất cờ, hiệu triệu anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, chung phạt Liên tặc, diệt Bái Hương giáo, lấy chính càn khôn!!"

Mưu kế tất nhiên là do Tạ Vi định ra.

Cao Khai Bình cũng là nàng câu thông.

Tạ Phong nói một phen, chúng sứ giả cũng không từ chối, mà nhao nhao nói trở về xin chỉ thị.

Tiệc mừng một tuổi của Cơ Hộ vô cùng náo nhiệt, nhưng dường như không có quan hệ với bản thân Cơ Hộ.

Sau khi tan tiệc, Thiên tử tương lai này đã bị nhét vào xe ngựa, sau đó ngồi trong bóng tối, nghe tiếng bánh xe chuyển động đơn điệu buồn tẻ, cảm thụ được ghế ngồi cứng rắn xóc nảy lạnh như băng, đi về phía xa.

"Nương"

"Nương"

Cơ Hộ ở trong bóng tối nhẹ giọng hô.

Nhưng gọi một hồi, lại không ai trả lời, trong xe chỉ có vú nuôi.

"Phụ thân..."

"Phụ thân."

Cơ Hộ tiếp tục sử dụng một số từ ngữ ít ỏi.

Nhưng bà vú chỉ nói "Bệ hạ và nương nương đều đang bận rộn".

Cơ Hộ gào khóc, vú nuôi vội vàng đi dỗ dành.

Nhưng nàng căn bản không dỗ được.

Thẳng đến khi màn lụa bị vén lên, một thân ảnh đi vào, ánh trăng từ bên ngoài trút xuống, chiếu ra bộ dáng Thiên tử.

Cơ Hộ còn đang khóc, Lý Nguyên lau nước mắt cho y, lại ôm lấy y, xoa xoa đầu y.

Bà vú thức thời rời đi.

Mà một lúc sau, Cơ Hộ mới bình tĩnh trở lại, hắn khó hiểu dùng thanh âm cực kỳ non nớt hỏi: "Phụ thân, vì sao... Nương... Nương... Không... Không để ý tới con?"

Lý Nguyên ôn nhu nói: "Chúng ta đều rất yêu con, chỉ là mẫu hậu con, nàng tương đối bận rộn.

Hơn nữa, con không nên gọi ta là phụ thân, phải gọi ta là phụ hoàng."

"Phụ thân hoàng" Cơ Hộ vùi đầu trong lòng Lý Nguyên, y có thể cảm nhận được sự dịu dàng của phụ thân đối với y.

Mà Lý Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo.

Cơ Hộ sinh ra vào mùa đông, lúc này tất nhiên cũng là vào mùa đông.

Hôm nay là ngày nắng khó có được, nhưng bên ngoài vẫn là gió lạnh gào thét cắt da cắt thịt.

Lý Nguyên nhìn hài tử trong ngực, nói: "Trở về luyện tập đi đường nhiều hơn, đợi mùa xuân tới, phụ hoàng mang con đi thả diều."

"Phụ hoàng, phụ hoàng cái gì là diu... diêu... dêu?" Cơ Hộ nói.

Lý Nguyên liền bắt đầu nói chuyện với y.

Hắn nói xong, trong mắt đứa nhỏ xấu xí chậm rãi có ánh sáng và mong đợi.

Nhưng mà... Lúc này Lý Nguyên chỉ đang dệt tình cảm lừa gạt người khác.

Nhưng hài tử trước mắt phải có tình cảm như vậy.

Bất kể tương lai tàn khốc và hắc ám đến cỡ nào, ít nhất hắn có thể dùng lời nói dối để mang đến một tuổi thơ tốt hơn cho hoàng đế bù nhìn tương lai này.