Chương 603 Phân nhánh tu luyện sau tứ phẩm, cám dỗ Lang Mẫu (1)
Tháng ba, ngày xuân, hoa đào nở rộ.
Lý Nguyên ôm Cơ Hộ xấu xí đặt ở trên ghế gỗ được trải thảm lông, sau đó cầm lấy một con diều giấy lớn vừa chạy vừa thả trong gió.
Cơ Hộ ngửa đầu nhìn diều bay bay, con ngươi của y trở nên chuyên chú, trong đó phản chiếu vào trời xanh, mây trắng...
Y vui vẻ múa tay, phát ra âm thanh "ê ê a a" mơ hồ không rõ, nghe không chân thực.
Lý Nguyên chạy vòng đến vòng khác, lại ôm Cơ Hộ chạy, cứ chạy như vậy đến giữa trưa, cửa đại viện xuất hiện một mỹ phụ đoan trang.
"Cha con hai người chơi thật vui nha." Tạ Vi mỉm cười.
"Nương"
"Nương nương..."
Cơ Hộ a a kêu, sau đó vươn tay, muốn ôm một cái.
Tạ Vi cũng không phải hoàn toàn bỏ mặc đứa con trai này, liền tự nhiên tiến lên tiếp nhận tiểu nam hài từ trong tay Lý Nguyên, bất quá càng tới gần càng thấy rõ vẻ ngoài xấu xí của tiểu nam hài này.
Tạ Vi nở nụ cười dịu dàng của mẫu thân, ôm nam hài một lúc, sau đó gọi nhũ mẫu tới ôm Cơ Hộ đi.
Đợi đến khi Cơ Hộ vừa đi, trên mặt nàng lộ ra vẻ ghét bỏ khó có thể che giấu, thậm chí nhẹ nhàng ôm bụng, cau mày, làm như có ý nôn mửa, sau đó nhìn về phía Lý Nguyên hỏi một câu: "Bệ hạ, lúc chàng ôm nó có ngửi thấy mùi hôi thối gì hay không?"
Lý Nguyên nói: "Trẻ con thì có mùi gì?"
"Không nói cái này nữa."
Tạ Vi khôi phục dáng vẻ đoan trang, sau đó nhìn trái nhìn phải, sau khi đi vòng qua, liền đến gần Lý Nguyên, tự nhiên kéo cánh tay hắn lên nói: "Hơn một năm rồi, bệ hạ chỉ rảnh rỗi ở chỗ ta?"
Lý Nguyên gật đầu.
Trên thực tế, hắn cũng có đi đến địa phương khác tiến hành kiểm tra theo kiểu "đánh dấu", bình thường mỗi ngày sẽ luân chuyển giữa Tây Cực lãnh nguyên, Quỷ Ngục thậm chí là Thần Mộc Điện. Dù sao "Cửu đạo tuần lệnh lâm thời" thật sự dùng tốt, cộng thêm "Thiên Lý Nhất Tuyến", cũng đủ hắn mỗi lần đi đến bốn cái địa phương bất đồng, sau đó lại trở về.
Tạ Vi nói: "Bệ hạ còn nhớ Cần vương hiệu triệu vào đầu năm hay không?
Hiện giờ các đạo tiết độ sứ đều hưởng ứng."
Vẻ mặt của Lý Nguyên hơi giật giật, sau đó nói: "Nhưng người thực sự muốn ra sức không phải là Tạ gia nàng sao? Những Tiết độ sứ kia có thể xuất ra mấy phần lực chứ?"
Tạ Vi nói: "Cái chế độ này quá tai hại, một đạo tiết độ sứ chính là một đạo thổ hoàng đế, nghe điều không nghe tuyên, mặc dù phụng mệnh nhưng cũng là bằng mặt không bằng lòng."
Lý Nguyên nói: "Không phải trước đây Tạ gia nàng cũng như vậy sao?"
Tạ Vi nhẹ giọng nói: "Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ Tạ gia ta đại biểu cho đại nghĩa."
Lý Nguyên đột nhiên nói: "Hoàng hậu là vì Đại Chu bảo khố sao?"
Tạ Vi gật đầu nói: "Cường giả càng mạnh, kẻ yếu càng yếu, nếu Tạ gia ta có được Đại Chu bảo khố, vậy thì có thể bồi dưỡng ra rất nhiều cường giả Tạ thị, từ đó chân chính thiên thu vạn đại."
Lý Nguyên do dự một chút nhưng vẫn kể lại chuyện hắn nghe được từ Lữ Huyền Tiên về Đại Chu bảo khố.
"Long nhãn?
Truyền thừa?
Các đời anh hào?"
Tạ Vi liên tiếp hỏi ngược lại ba từ, sau đó nói: "Xem ra Tạ gia ta đã có lựa chọn chính xác, nếu trung hồn đã công nhận ta là chủ mẫu, mà nó là Thiên tử tương lai, vậy ta cũng không cần hao phí tâm tư đi tìm Đại Chu bảo khố, chỉ cần yên tĩnh chờ đợi là được."
Lý Nguyên giống như nghĩ tới điều gì, hỏi một câu: "Cho nên?"
Tạ Vi nói: "Cho nên Tạ gia ta chỉ làm minh chủ chứ không làm quân tiên phong."
Đợi đến khi đại quân của Cửu Đạo tiết độ sứ tập kết, đánh Ngọc Kinh thì...
Ta lại âm thầm mưu đồ, để Liên giáo và các tiết độ sứ khác chó cắn chó, Tạ gia ta lại ngư ông đắc lợi.
Nếu thắng, thì tốt.
Nếu là bại, Tạ gia ta còn có thể nuốt những đạo khác.
Nếu không thể nuốt được những đạo khác, Tạ gia ta cũng không có tổn thất gì, mà có thể chờ Cơ Hộ trưởng thành, chờ y nắm giữ bảo khố Đại Chu trong tay, tiếp theo Tạ gia ta sẽ chậm rãi phát triển.
Một cái thành Ngọc Kinh cũng không tính là gì, lực lượng mới là tất cả.
Cho nên lần liên quân này, địch nhân chân chính của Tạ gia không phải Liên giáo mặt trời sắp lặn, mà là Tiết độ sứ của tám con đường khác.
Đại ca thật thà, có hắn, sẽ không ai hoài nghi mục đích thật sự của chúng ta.
Cho nên, cho dù là đại ca, ta cũng không nói.
Chuyện này, chỉ có ta, phụ thân, còn có bệ hạ biết."
Lý Nguyên cảm khái nói: "Hoàng hậu là càng ngày càng không coi trẫm là bệ hạ."
Tạ Vi phong tình vạn chủng liếc hắn, lại kéo tay hắn, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhìn lướt qua cửa phòng nơi xa, ôn nhu nói: "Bệ hạ, thiếp thân nào có"
Lý Nguyên cảm thấy bị kéo, hơi nghiêng đầu, đã thấy chị vợ lại dùng giọng nói như hòa tan mật ngọt, nói một câu: "Thiếp thân... muốn rồi."
Lý Nguyên cười nói: "Muốn gì?"
Tạ Vi vừa khiêu gợi vừa ngả ngớn nói: "Vào phòng."
Hai người đi về phía trước, giẫm lên từng bậc thang.
Sau khi vào phòng, cánh cửa lại vội vàng mà gấp gáp đóng lại.
Chỉ chốc lát sau, thanh âm trầm thấp như khóc như than vang lên trong phòng...
Vương triều thay đổi, cho tới bây giờ... đều là dục niệm và âm mưu đan xen.
Thời điểm này, phát sinh sự tình không thể tưởng tượng nổi cũng là chuyện bình thường.
Ngay khi Lý Nguyên làm chính sự, cũng thỏa mãn dục vọng.
Ở Tây Cực xa xôi, Lý Bình An lại một lần nữa bị Chân Viêm Hoàng đánh bay.
Lần này, Chân Viêm Hoàng thật sự đã bị chọc giận.
Mái tóc dài đen kịt như lông bờm sư tử cuồng vũ, Hoàng Kim cự phủ cứ như vậy áp thẳng vào trán Lý Bình An.
"Đủ rồi!
Nếu không phải ngươi cũng là nhi tử của phụ thân, ta đã sớm giết ngươi vô số lần.
Sao ngươi lại có mặt mũi tiếp tục khiêu chiến ta?!"
Tiếng gầm nổi giận từ trong miệng Man Vương phun ra, tựa như lôi đình, trực tiếp đánh lên mặt Lý Bình An.
Lý Bình An thất hồn lạc phách, thậm chí không phát hiện Man Vương đã rời đi.
Hắn như cái xác không hồn, đi trong gió tuyết, đi về doanh địa.
Từ khi mẫu thân được đưa vào Thần Linh mộ địa, hắn toàn tâm toàn ý vào việc tu luyện.
Hắn cảm thấy hắn là thiên tài, hẳn là có thể nhanh chóng đột phá tứ phẩm.
Chuyện mà đệ đệ có thể làm được, tại sao hắn lại không làm được?
Nhưng sự thật chứng minh, tứ phẩm không dễ đột phá như vậy.
Mà hắn cũng không phải là đối thủ của Man Vương.
Dù cho hắn nghĩ mọi biện pháp, thì cũng không có cách nào đánh bại đệ đệ mới mười ba tuổi.
Lý Bình An đi tới trước cửa doanh địa, nhìn ánh lửa ở xa, hắn không đi tới nữa mà là thở dài, xoay người đi đến nơi xa... hôm nay hắn không muốn về nhà, hắn muốn đi đâu đó.
Hắn đi hai ngày hai đêm, đi tới "Vĩnh Dạ Tuyến" hoặc là "Biên giới thế giới" theo như lời Lý Nguyên nói, sau đó dừng bước, tựa vào một tảng đá lớn than thở.
Một lát sau, đột nhiên phía sau hắn truyền đến một thanh âm.
"Đại trượng phu, vì sao thở dài?"
Lý Bình An nhảy dựng lên.
Bởi vì hắn căn bản không nhận ra có người tới gần.