← Quay lại trang sách

Chương 644 Tăng vọt! Tiên tướng khủng bố, chiến bình Cực Lạc Cung (1)

Đã biết nguồn gốc của tất cả các lực lượng trong thiên địa đều là âm Dương nhị khí.

Vậy thì...

Nguyên lý cầu Thiên Hồn, Địa Hồn và Nhân Hồn.

Trước hoang nhai, Lý Nguyên cảm nhận được kim thân tiên tướng sau lưng mình bành trướng, đột nhiên chống cằm bắt đầu suy tư.

Đủ loại hình ảnh và ký ức hiện lên trong đầu hắn.

Đột nhiên, hắn bỗng hiểu ra.

Có lẽ:

Thiên Hồn, chính là [Dương [Âm] Dương];

Bởi vì Nhân Hồn hình như là [[Âm] [Dương]];

Cứ tiếp tục suy đoán như vậy, có lẽ Địa Hồn chính là [Âm [Dương] Âm].

Mà mối liên hệ giữa tam hồn và con người chính là thần hồn của bản thân con người.

Nhưng đối với Thiên Hồn mà nói, thần hồn của con người được giấu ở trong "Âm".

Đối với Địa Hồn mà nói, thần hồn của con người được giấu ở trong "Dương". Không! Thần hồn không thể giấu ở trong "Dương" được, cho nên nó vẫn duy trì thân thể nguyên bản.

Mà hệ thống Nhân Hồn, thần hồn của con người đương nhiên vẫn còn ở bên trong bản thể.

Cho nên, trong ba loại hệ thống tu luyện, chỉ có Thiên Hồn mới có thể rời đi và thậm chí còn có thể một lần nữa lựa chọn cơ thể mới, còn những hệ thống khác đều không được.

Những suy nghĩ này ào ào loé lên.

Trong đó có cảm nhận của Lý Nguyên lúc này, cũng có những suy đoán tạm thời không thể chứng thực được.

Nhưng về suy tư của Thiên Hồn, Lý Nguyên cảm thấy cũng không sai.

Bởi vì thần hồn của hắn đã xuyên vào tám ngàn lục chủng, mà khô hỏa thì ở bên ngoài, chính là bởi vì vậy mà tiên tướng được hình thành.

Tiên tướng này mới là bản thể chân chính của hắn.

Mà lần trước ở ngọn núi kia chỉ là một lần luyện tập để thích ứng mà thôi.

Có thể nói, chỉ khi Thiên Hồn đạt đến cảnh giới thứ hai thì mới có thể thật sự sinh ra chất biến?

Mà bởi vì dương khí của khô hỏa cũng đã đủ khủng bố rồi, cho nên tiên tướng được tạo thành không chỉ dừng ở chín trượng, mà còn đang tiếp tục bành trướng, nhanh chóng bành trướng.

Chưa đến nửa canh giờ, tiên tướng chín trượng đã biến thành trăm trượng.

Kim thân tiên tướng trăm trượng đứng huy hoàng ở phía sau hắn, đỉnh thiên lập địa, nguy nga hùng tráng.

Một tầng khô hỏa bên ngoài tiên tướng, giống như thủy triều ở trên đại dương tĩnh lặng, nhìn có vẻ như dịu dàng mềm mại như tơ lụa, nhưng thực chất lại sâu thẳm, hùng vĩ và sâu không lường được. Tĩnh thì dịu dàng dễ gần, nhưng một khi nổi giận, đó chính là... thiên tai.

Nếu so sánh thì Lý Nguyên cũng chỉ như một con kiến nhỏ.

Nhưng thật ra Lý Nguyên cũng đã không còn là con kiến nhỏ này, bản thể của hắn là tiên tướng trăm trượng.

Chợt, Lý Nguyên nhanh chóng giấu đi kim thân trăm trượng quá mức dễ thấy này, rụt vào trong cơ thể của con người.

Năng lượng nén chặt bên ngoài tạo thành một lớp da người.

Mà quang mang rạng rỡ kia thì lập tức biến mất giữa trời đất rừng sâu núi thẳm.

Lý Nguyên thả lỏng cảm giác, lắng nghe gió thổi cỏ lay ở xung quanh.

Hắn cố ý chọn nơi vắng vẻ này để đột phá là vì không muốn để cho người khác biết rõ về lần đột phá này.

Sau khi cảm nhận xung quanh một vòng, ngoại trừ dã thú trong núi ra thì không còn động tĩnh gì khác.

Lúc này hắn mới mở mắt, nhìn lướt qua số liệu của bản thân.

Ban đầu, sau khi thu hoạch một nhóm lục chủng mới thì số liệu của hắn là "14-224".

Mà hiện tại sau khi lấy "Thiên Hồn tự pháp" dung hợp âm dương, hắn đã thật sự sinh ra chất biến tam phẩm, đạt tới "38-626".

Cái này có lẽ có thể miễn cưỡng đánh một trận với U kỵ vốn có 75 vạn chiến lực, chẳng qua vẫn còn kém một bậc, hoặc có thể nói là đánh không lại.

Ít nhất là trên chiến trường chính diện, nếu hắn quang minh chính đại giao phong với ba ngàn U kỵ, hắn sẽ thua.

Nhưng mà, làm gì có kẻ ngốc nào lại giao phong chính diện với ba ngàn U kỵ chứ?

Thừa dịp bóng đêm, thừa dịp lúc U kỵ còn đang nghỉ ngơi, trực tiếp biến thành ruồi bọ bay vào, sau đó thảm sát hàng loạt, chẳng phải sẽ ngon hơn sao?

Mặc dù tại chính diện, ba ngàn U kỵ mạnh hơn hắn một bậc. Nhưng trong cuộc chiến sinh tử thì lại hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Trong đầu Lý Nguyên thoáng diễn biến một trận, đại khái cũng hiểu được sức mạnh hiện tại của chính mình: Ở một mức độ nào đó, hắn đã vượt qua được phần lớn tồn tại mà hắn đã từng nhìn thấy.

Nhưng mà, Tô Mộc Thần, Thần Linh mộ địa, Cực Lạc Cung, Liễm Y Trai và vị kia ở Hoàng Đô đã từng phát hiện ra sự tồn tại của hắn thì tạm thời đều không được liệt vào danh sách này.

Phải thử tay thôi...

Trong lúc Lý Nguyên còn đang suy tư, Tạ Du ở bên cạnh có chút trợn mắt há hốc mồm.

Trong tình cảnh này, nàng đã quên mất mình muốn nói gì rồi.

Nàng biết nam nhân nhà mình cường đại, nhưng cho dù cường đại hơn nữa thì vẫn chỉ là ngũ phẩm.

Nhưng mặc dù nàng chỉ là lục phẩm, cũng biết cỗ lực lượng mà nàng vừa cảm nhận được tuyệt đối không phải là ngũ phẩm.

Đừng nói là ngũ phẩm, ngay cả nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới trên đời này còn có cỗ lực lượng như vậy.

Đây... đã là thần tiên rồi phải không?

Một luồng suy nghĩ cực kỳ phức tạp, khó có thể phân biệt được xông lên trên đầu nàng, khiến cho đầu óc nàng trở nên trống rỗng.

Nàng lại không ngốc, đột nhiên liên hệ lực lượng vô cùng khủng bố này với "Thiên tử bị ám sát".

Ngày đó nàng uống quá nhiều.

Ngày đó Cô Thành không uống rượu.

Ngày đó nàng chịu ấm ức.

Ngày đó Cô Thành hình như không yên lòng.

Sau đó, nàng ngủ thiếp đi và không biết gì cả.

Vậy ám sát Thiên tử, có phải chính là Cô Thành cường đại như thế hay không?

Nhưng vì sao Thiên tử không chết?

Đúng rồi, Thiên tử có rất nhiều át chủ bài, ngăn cản tất sát của Cô Thành, cho nên Cô Thành mới giả vờ bế quan, để tránh Thiên tử.

Tạ Du đột nhiên cảm thấy nước ở Hoàng Đô thật sự rất sâu.

Nếu như Thiên tử có thể ngăn cản được cả một Cô Thành như vừa nãy, vậy thì cường giả Hoàng Đô sẽ là bộ dáng như thế nào?

Vậy tình cảnh của Nhị tỷ... có phải sẽ vô cùng nguy hiểm hay không.

Tạ gia bị diệt, tất cả đều chỉ về phía Nhị tỷ.

Hoàng Đô còn có không ít người của Tạ gia, bước tiếp theo của hung thủ có phải là sẽ đến Hoàng Đô hay không?

"Cô Thành..."

Tạ Du dùng giọng nói mềm mại như cừu non nhẹ nhàng gọi cái tên này, sau đó ấp úng: "Chúng ta... chàng... ta..."

Lý Nguyên kiên định nói: "Là chúng ta."

Tạ Du nở nụ cười, nàng chống lại "nỗi sợ hãi của cấp thấp đối với cấp cao trong chuỗi thức ăn" mà nhào vào trong lồng ngực Lý Nguyên, nàng ôm chặt nam nhân nhưng hai tay vẫn đang run rẩy.

Nếu ngươi biết người bên gối của ngươi cất giấu rất nhiều bí mật, nếu ngươi biết người bên gối của ngươi cường đại đến mức có thể tiện tay nghiền chết ngươi, nếu ngươi nghĩ đến thật ra người bên gối của ngươi đã lặng lẽ biến mất rất nhiều lần, không biết đi làm cái gì, ngươi... không sợ sao?

Tạ Du đã làm đủ tốt rồi.

Nàng ôm chặt lấy Lý Nguyên, muốn để cho bản thân mình thích ứng.

Lý Nguyên cũng cảm nhận được hai tay nàng run rẩy, vì thế nhẹ nhàng kéo nàng, giống như đôi tình lữ ngồi trong ánh mặt trời tươi đẹp đầu xuân, hai người đầu dựa vào đầu, cùng nhau ngắm nhìn non xanh nước biếc.

Nhưng Tạ Du vẫn còn đang run rẩy.

Lý Nguyên khẽ nhíu mày, hắn không muốn người bên gối như vậy, đây căn bản không phải là điều mà hắn muốn.

Nhưng đây có lẽ là tâm trạng mà nàng tất nhiên sẽ có, giống như lúc trước khi hắn và Diêm nương tử ở bên cạnh nhau, nếu như Diêm nương tử đột nhiên biến thành dáng vẻ như bây giờ, vậy hắn sẽ nghĩ gì?

Câu chuyện đó không phải là "Tương cứu trong lúc hoạn nạn" mà là "Nương tử của ta là quỷ vương khủng bố".

Lý Nguyên nghiêng đầu, nhìn thấy nữ tử áo trắng bên cạnh nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi đang run rẩy, đây rõ ràng là cực kỳ sợ hãi.

Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên tính toán trong lòng, vì thế thở dài một hơi.

Một hơi này khiến Tạ Du tìm được chủ đề để nói chuyện.

"Chàng, chàng làm sao vậy?"

Lý Nguyên thở dài: "Ta vẫn còn quá yếu."

Tạ Du: ???

Nàng theo bản năng phản bác lại: "Ta rõ ràng chưa từng thấy ai mạnh hơn chàng cả."