← Quay lại trang sách

Chương 659 Thăm lại Hoàng Đô, hoa khai nhị độ (3)

Nam tử đã bị hủy dung âm tình bất định nhìn chằm chằm nàng, mà đột nhiên... y chậm rãi buông xuống bàn tay đang đeo một chuỗi cánh hoa sen, rít lên một câu: "Vô luận ngươi tin hay không, trấn Hoa Khai đã bạo phát đại chiến, ta chỉ là thoáng đi về phía nam, cũng không có ý định rời đi."

Bạch Linh Thủy thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Nói xong, nàng chậm rãi lui về phía sau.

Nam tử hủy dung lộ ra mỉm cười, chỉ tiếc nụ cười này rất xấu xí, hai tay y mở ra, lui về phía sau.

Hai người nhìn nhau, từng bước từng bước lui về phía sau, càng lùi càng xa.

Ngay khi khoảng cách kéo xa, song phương đều không dị thường, Bạch Linh Thủy đột nhiên xoay người, bay đi như điện.

Thế nhưng, ngay tại khoảnh khắc nàng xoay người, nam tử hủy dung kia đã đột ngột xuất hiện ở sau lưng nàng, một quyền hủy diệt cương phong mà oanh đến Bạch Linh Thủy.

Bạch Linh Thủy sợ hãi, nàng tự nhiên biết chiêu này của Phương Kiếm Long chính là bí kỹ trong Hồng Liên - Đạp Liên, chỉ cần phối hợp với linh khí đặc chế của Hồng Liên là có thể hoàn thành nhảy vọt khoa trương trong khoảng cách ngắn, đột ngột từ một chỗ trực tiếp xuất hiện ở một chỗ khác.

Nhưng "Đạp Liên" là bí kỹ chân chính của Hồng Liên giáo, người có thể học tập bí kỹ này cũng ít lại càng ít, người xuất gia giữa chừng như Phương Kiếm Long tự nhiên không nằm trong danh sách này.

Nhưng giờ phút này, y lại dùng ra.

Đây hiển nhiên là y trộm học được, hoặc là dùng biện pháp khác học được, sau đó giấu đi làm át chủ bài.

Đạp Liên bước tới, quyền phong mang theo khí tức hủy diệt đã hàng lâm.

Bạch Linh Thủy khẽ cắn môi, đang muốn xoay người liều chết phản kích, lại đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức khó có thể tưởng tượng đang khóa chặt nàng.

Khí tức này cường đại như thế, làm cho nàng cảm thấy chính mình như một lữ nhân gặp ác hổ trên hoang dã, chỉ cảm thấy run rẩy và sợ hãi.

Áp bách tự nhiên của tầng trên đối với tầng dưới trong chuỗi thức ăn ập đến.

Tay chân nàng lạnh ngắt, cũng khó mà xoay người một kích.

'Thôi xong... '

Bạch Linh Thủy trợn tròn mắt, nàng chưa bao giờ nghĩ hôm nay mình sẽ chết ở đây, nàng chỉ là vô tình phát hiện vị trưởng lão Hồng Liên giáo này rời đi, mà chỉ vậy đã dẫn đến họa sát thân cho nàng.

Thế nhưng, một hơi thở đã qua.

Nắm tay kia vẫn chưa hạ xuống.

Hai hơi thở

Còn chưa rơi xuống.

Bạch Linh Thủy cắn răng, đi về phía trước vài bước, lại tò mò quay người lại, đã thấy nắm đấm của Phương Kiếm Long cũng đang run rẩy, nhưng làm thế nào cũng không hạ xuống được.

Nàng hơi xoay người, đã thấy khe hở cây có một bóng đen thần bí.

Khí tức khủng bố kia, chính là tản mát ra từ trên người bóng đen.

Bóng đen khàn khàn thanh âm nói: "Hắn muốn đi thì để cho hắn đi đi, ngươi làm như không thấy, được không?"

Bạch Linh Thủy vội vàng nói: "Vâng, tiền bối! Ta, ta không thấy gì cả."

Bóng đen lại nhìn về phía Phương Kiếm Long nói: "Đi thôi."

Hai chữ rơi xuống, tất cả khí tức áp bách tựa như gông xiềng buông ra.

Vô luận là Bạch Linh Thủy, hay là Phương Kiếm Long đều khôi phục tự do.

Hai người hai mặt nhìn nhau, kinh hãi khó tả, chợt lại hướng về bóng đen kia, cung kính hành lễ, hai người cũng không dám hỏi nhiều, sau đó một nam một bắc, đều tự nhanh chóng bay đi.

Trong bóng cây, Lý Nguyên hiện ra thân hình, nhìn về phía hai người rời đi, không ít ký ức theo đó dâng lên.

Thật lâu sau, hắn cười khẽ lắc đầu.

Cố nhân khó gặp, thoáng cái đã gặp được hai người, vậy tất nhiên là không nên thấy máu.

Bạch Linh Thủy còn tốt, nhưng cái tên "Phương Kiếm Long" đã sớm bị hắn quên lãng ở góc nào trong trí nhớ lại đột nhiên hiện lên, điều này làm cho hắn cảm thấy thế sự vô thường.

Một kẻ đã từng là phản đồ của Huyết Đao Môn, đã từng là con rể của Thánh Hỏa Cung, là như thế nào trở thành một trưởng lão Hồng Liên giáo bị hủy đi một nửa khuôn mặt?

Lý Nguyên chỉ thoáng ngẫm lại, đã cảm thấy tràn ngập chuyện xưa.

Mỗi người trên mảnh đất này đều có câu chuyện của riêng mình, không chỉ mình hắn...

Lúc đại chiến, toàn thân hắn đều bị bẩn, cho nên trước khi về nhà, Lý Nguyên lại dùng Quỷ Thủ lấy một bộ áo trắng cùng loại mặc vào.

Thiếu niên bạch y, không nhiễm một hạt bụi.

Hắn đứng dưới ánh trăng, nhìn xuống mặt sông lăn tăn, lúc này mới hài lòng mà trở lại nhà gỗ bên cạnh rừng đào.

Trước phòng, Tiểu Du Nhi chống má nhìn ánh trăng, hai mắt vô thần.

Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên áo trắng không tì vết kia từ xa bước tới, đôi mắt của nàng mới sáng lên, khóe môi tự nhiên gợi lên nụ cười, lộ ra vòng lê đáng yêu.

Tạ Du đến bên người Lý Nguyên, vỗ vỗ ngực, nói: "Vừa động đất, ta đang lo lắng cho chàng, không nghĩ tới chàng đã về..."

"Động đất?"

Lý Nguyên sửng sốt, sao hắn không cảm thấy?

Tạ Du liếc nhìn hắn, nói: "À, là phương hướng kia, hình như cách chúng ta không xa."

Lý Nguyên nhìn lại, hắn đột nhiên ngộ ra.

Trận động đất này... chính là động tĩnh do hắn đánh Ngụy Hỏa Thánh.

Tạ Du hai tay nhẹ nhàng vỗ về áo trắng của hắn, nói: "Chàng vẫn thích sạch sẽ như vậy, mặc dù luận bàn cũng không làm bẩn quần áo."

Lý Nguyên cầm tay nàng, hai tròng mắt nghiêm túc nhìn nàng.

"Có chuyện gì vậy?"

Tạ Du bị nhìn đến hai gò má đỏ lên.

Lão phu thê, nhưng nam nhân trước mắt lại luôn có mị lực khiến người ta si mê.

Lý Nguyên hít sâu một hơi nói: "Tiểu Du Nhi, ta sắp đi Hoàng Đô."

"Ân!"

Tạ Du gật đầu, mặt tươi cười, dù sao nàng đã quyết định, Lý Nguyên sống nàng sống, Lý Nguyên chết nàng cũng chết, nếu sinh tử có nhau, như vậy thì cần gì phải lo lắng hay bi thương nữa?

Lý Nguyên đột nhiên nắm chặt tay nàng, ôn nhu nói: "Trước khi đi Hoàng Đô, có một số việc ta phải nói cho nàng biết."

Tạ Du cảm thấy gì đó, có chút bất an, rồi lại chần chừ gật đầu.

"Ân"

Lý Nguyên nói: "Mảnh đất dưới chân chúng ta xảy ra vấn đề. âm Dương Đại Đồng."

"Ta biết."

"Các tiên nhân Đông Hải muốn đẩy mạnh âm Dương Đại Đồng, bọn họ đã không thể chờ đợi được nữa, cho nên tự mình hạ tràng, trợ giúp đại quỷ vực thôn tính tiểu quỷ vực, sau đó lại hoàn thành việc đục xuyên Long Mạch, từ đó trừ bỏ trở ngại lớn nhất của âm Dương Đại Đồng."

"..."

"Thông minh như nàng, hẳn là hiểu rồi chứ?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp.

Tạ Du không dám tin chợt nói: "Thì ra chàng là tiên nhân."

Lý Nguyên phát hiện hắn vẫn đánh giá cao khả năng linh thông của Tiểu Du Nhi, vì vậy lắc đầu nói: "Ta không phải."

Chợt, hắn lại bổ sung câu: "Nhưng tiêu diệt Tạ gia các nàng, hẳn là một tiên nhân."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì hắn muốn bức bách Nhị tỷ, khiến cho Nhị tỷ đi lợi dụng âm Dương Đại Đồng để thu được càng nhiều tài nguyên, bồi dưỡng càng nhiều cường giả, từ đó đối kháng tiết độ sứ của tám con đường kia.

Vì vậy, hắn đang kiểm tra và cân bằng.

Hắn một mặt lấy danh nghĩa tám đạo tiết độ sứ đối kháng Nhị tỷ, một mặt lại âm thầm giúp đỡ Nhị tỷ.

Mà giết chết Tạ gia Minh Nguyệt phủ, chỉ là thủ đoạn để hắn phá hủy lý trí của Nhị tỷ.

Chỉ cần mất đi lý trí, sa vào báo thù, Nhị tỷ sẽ không từ thủ đoạn đi cướp đoạt tài nguyên, tiếp đó phản bội Long Mạch, đầu nhập vào trận doanh tiên nhân.

Nhị tỷ đầu nhập, Thiên tử tự nhiên cũng đầu nhập theo.

Mà theo ta được biết, hiện giờ Cơ Hộ là hài tử duy nhất tồn tại huyết mạch hoàng đế thuần khiết."

"..."

"Vừa rồi động tĩnh phía tây là do ta gây ra.

Ta... vừa giết một vị tiên nhân.

Bởi vì ta hoàn toàn không xác định thực lực của tiên nhân, cho nên mới dùng hắn thử tay.

Hiện tại nếu có thể giết hắn, vậy chúng ta có thể đi Hoàng Đô."

Lý Nguyên dùng giọng nói ôn nhu nhất có thể, miêu tả suy luận ở bên trong.