← Quay lại trang sách

Chương 676 Một tay sáng tạo lịch sử, Tiên Vực không dám vượt đông (4)

Sở dĩ hắn biết chữ của tiên hoàng là bởi vì lúc đóng vai tiên hoàng hắn từng luyện qua.

Mà diều chim én, lại là loại mà Thiên tử dùng khi còn bé, hắn cùng Thiên tử thả diều...

Hắn cũng không biết tại sao mình phải làm như vậy.

Có lẽ so với Tạ Vi tàn nhẫn hơn, đáy lòng hắn đối với đứa bé đáng thương kia còn tồn tại một chút ấm áp.

Một con diều có vẻ giả tạo căn bản không thể nói rõ bất cứ chuyện gì, nhưng ít nhất có thể giúp đứa nhỏ kia mạnh mẽ hơn một chút đi?

Sau đó, hắn mang ba lá cờ màu lửa của Ngụy Hỏa Thánh tới, giấu ở trong gác nhỏ dưới điện An Thần, sau đó bắt đầu suy nghĩ về thanh Hồng Tụ đao kia.

Khi sử dụng thanh đao này, hắn phát hiện một chuyện thú vị: Thiếu hụt vạn năm thọ nguyên, lại không sinh ra bất kỳ dị tượng thiên địa nào.

Điều đó nói lên điều gì?

Điều này nói rõ vạn năm thọ nguyên vừa mới thiếu hụt, cũng đã nhanh chóng được bổ khuyết.

Lý Nguyên suy nghĩ một chút.

Phát hiện có một loại khả năng phi thường lớn, đó chính là: Thanh đao này trực tiếp hấp thu vạn năm thọ nguyên của hắn, sau đó lại dùng lực lượng vạn năm thọ nguyên thiếu hụt mang đến cộng thêm lực lượng nguyền rủa cất giấu trong đao để hút đi thọ nguyên của địch nhân, dùng để bổ khuyết chỗ thiếu hụt kia.

Mà nếu địch nhân không đủ thọ nguyên, sẽ nhanh chóng tiêu hao "thọ nguyên" của những vật phụ cận hắn.

Cho nên, ba lá cờ kia mới có thể tan thành mây khói, mà nội giáp truyền thừa cũng sẽ khô nhạt không ánh sáng như vậy.

Nói như vậy, cây đao này thật ra là một thanh đao "hút thọ".

Ngươi cho nó bao nhiêu mạng, nó sẽ giúp ngươi lấy bấy nhiêu mạng đối thủ.

Nhưng nghĩ lại, tựa hồ lại không đúng, mà trong đó tất nhiên tồn tại một bí ẩn nào đó không biết.

Lý Nguyên càng thêm cảnh giác với lời nguyền của Nhan Hồng Tụ, bất quá... Đao này vẫn dùng rất tốt, lúc đại chiến sử dụng nó như vật một kích tất sát, xem như một lá át chủ bài hoàn hảo.

Làm xong những việc này, hắn lại trở về Đào Lâm Tiểu Trúc.

Trong tiểu trúc, tiểu Du Nhi còn đang chờ hắn....

Lúc này

Hoàng cung, bên trong điện Long Ngâm.

Tiểu Thiên tử trở lại đây, hai mắt hắn vẫn còn đỏ.

Chuyện hôm nay khiến hắn vô cùng thống khổ.

Bóng lưng cô độc ở trong cung điện huy hoàng lại càng thêm chói mắt.

Thiên tử tựa như cái xác không hồn đi tới trước giường, ngồi trên giường, đột nhiên ánh mắt của hắn ngưng tụ, kinh ngạc tập trung vào con diều bên cạnh gối.

Diều, là diều chim én, trên đó viết bốn chữ: Tự cường bất tức.

Hắn làm chủ hoàng cung đến nay, xuất phát từ nhớ nhung phụ hoàng, thường xuyên lật xem một ít văn tự phụ hoàng lưu lại trước đó, cho nên hắn đối với chữ của phụ hoàng quen thuộc đến cực điểm.

Mà bốn chữ "Tự cường bất tức", lại vừa vặn là chữ của phụ hoàng.

Nhưng không phải phụ hoàng đã chết rồi sao?

Là người nào bày trò đùa giỡn, đem con diều như vậy đặt bên giường của trẫm?

Lại có ai có thể dễ dàng tiến vào điện Long Ngâm.

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ phụ hoàng thật ra vẫn còn sống?

Người đang ám chỉ trẫm.

Đúng rồi, nhất định là như vậy.

Như vậy, người có biết mẫu hậu lại làm ra chuyện xấu xa như vậy không?

Đợi đã, nếu tất cả đều là âm mưu của phụ hoàng và mẫu hậu...

Thiên tử càng nghĩ càng hưng phấn, hắn giống như người chết đuối vốn nên chìm vào vực sâu, đột nhiên bắt được một cọng rơm tên là hy vọng.

Hắn ôm chặt con diều, sau đó cẩn thận giấu đi....

Mấy ngày sau.

Mùa hè trôi qua, sắc trời cuối thu.

Lý Nguyên cầm Hồng Tụ đao, đi thẳng tới phía nam.

Hắn chém chết Ngụy Hỏa Thánh, lại tiêu diệt Sơn tiên sinh, nếu duy chỉ bỏ qua cho Tô Mộc Thần, thì đối với Diêm tỷ không có bất kỳ chỗ tốt nào.

Cho nên, hắn muốn thuận tay giết luôn Tô Mộc Thần.

Nhưng khi hắn cầm đao đi khắp nơi, lại không tìm được Tô Mộc Thần, liền đi tới trước Quỷ Ngục.

Khô Hỏa và Quỷ Vực va chạm tạo ra màng đỏ đen ngang hàng...

Diêm Quân nương nương mặc váy đen đi tới trước biên giới.

Lý Nguyên tiến lên, đi thẳng vào vấn đề: "Diêm tỷ, ta tới để giết Tô Mộc Thần. Ta đã giết hai vị tiên sứ ở phương bắc, Tô Mộc Thần này cũng phải chết, hắn trốn ở đâu?"

Diêm Quân nương nương nói: "Vài ngày trước hắn đột nhiên rời đi, lúc rời đi hắn nói cho ta biết tại nơi Tây Cực xa xôi có thần linh sống lại, những thần linh kia đã ra tay, mà hắn không thể không rời đi.

Ta đang nghĩ những thần linh này là ai đây, thì chàng đã tới rồi."

Lý Nguyên cười cười, tiến lên chậm rãi kể lại chuyện phát sinh phương bắc cho Diêm Quân nương nương nghe, còn nói ra dự định tiếp theo của mình.

Diêm Quân nương nương cũng nhao nhao kể lại những chuyện xảy ra ở Nam Địa cho hắn nghe.

Đến khi nói xong, cách đó không xa lại có mấy con quạ đen nâng bàn đá bay ra, trên bàn bày không ít món ngon đông lạnh, một con quạ líu ríu nói: "Cha, cùng ăn cơm đi."

Lý Nguyên gật đầu.

Bàn dài như thường lệ được phân biệt đặt ở Quỷ Vực cùng Dương Vực, Lý Nguyên cùng Diêm Quân nương nương mỗi người ngồi một bên, Tiểu Thánh ngồi ở chính giữa.

Một nhà ba người vừa ăn vừa trò chuyện.

Mà trong lúc nói chuyện phiếm, Lý Nguyên thì biết Tiểu Thánh còn đang cố gắng đột phá Thiên Hồn nhị cảnh, dù sao ruộng thịt tam phẩm cần mười năm mới có thể sinh ra chút "Thiên Hỏa Linh Thạch".

Lý Nguyên lúc trước bận rộn, bây giờ thì rảnh rỗi, liền nói: "Hôm nào, ta ở lại bên cạnh Thụ yêu của con, con có thể thông qua ruộng thịt tam phẩm, còn có dương khí trên người ta tản mát ra để tu luyện, xem có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện hay không."

"Tốt lắm, tốt lắm."

Qụa đen rất vui vẻ, sau đó bước tới nói: "Hiện tại chỉ có bốn cái cây, nếu bốn cái cây đều có thể biến thành hình người, vậy cha có thêm bốn nữ nhi rồi."...

Đông Hải Tiên Vực.

Trong mây mù, một bóng người uy nghiêm đang đứng trước huyết dịch của Ngọc Đài.

Dưới mỗi giọt máu đều có tên.

Đây là "Mệnh Hồn Thai", bất kỳ đệ tử nào vào tứ phẩm đều có tư cách lưu lại giọt máu ở chỗ này, mà nếu chết trận ở bên ngoài thì nơi đây có thể làm cho đệ tử kia mượn giọt máu này sống lại.

Đồng thời, thông qua những giọt máu này, còn có thể nhìn thấy tình cảnh phát sinh trước khi đệ tử này chết.

Thân ảnh kia yên tĩnh nhìn từng thân ảnh "Kim thân cự nhân" hiện lên trong giọt máu, sau đó ánh mắt lại liếc về một chỗ.

Trên ngọc đài kia, máu đã khô héo, chuyển màu đen, bốc mùi hôi thối.

Cho nên, việc "tái sinh trước khi chết" trong giọt máu này tự nhiên cũng không có cách nào có hiệu lực.

Thân ảnh này chăm chú nhìn máu khô hồi lâu, đột nhiên thản nhiên nói: "Phong cấm hải đạo, bất luận kẻ nào cũng không được tự mình bước vào Nhân Gian Đại lục."

Thanh âm vừa hạ xuống, từng con chim vàng đột nhiên vỗ cánh bay đi, ríu rít kêu lên "Truyền Tông chủ lệnh, phong cấm hải đạo, không kẻ nào được tự ý bước vào Nhân Gian đại lục..."

Vùng đất nơi đây, nhìn xuống là từng trấn nhỏ.

Nói là trấn nhỏ, thật ra lại là trận đồ nhỏ.

Bởi vì mỗi một trấn nhỏ này đều được xây dựng trên "Tụ linh trận", người tu luyện trong trấn đều tắm rửa trong nguồn linh khí sung túc.

Linh khí điều hòa âm dương, tự nhiên không thiếu.

Trên trấn nhỏ nào đó, nam tử đang khổ luyện đao pháp dừng đao lại, ngẩng đầu lên, nghe chim vàng líu ríu kia nói, lộ ra vẻ nghi hoặc, tiện đà lẩm bẩm: "Không biết trên mảnh đất kia lại xảy ra chuyện gì a, hi vọng đại tỷ và Niên Niên tỷ các nàng đều không có việc gì a."