Chương 677 Nhất phiến thần nha xã cổ, trở về hà tất là thiếu niên (1)
Tuyết đang rơi.
Tuyết rất lạnh.
Nhưng lạnh hơn tuyết chính là sự cô độc và tịch mịch của lòng người.
Nếu là vui mừng hớn hở, tuyết chính là nơi thích hợp để đắp người tuyết, ném tuyết, đốt pháo, nhưng mà... người đi lại giữa núi sông này lại thường thường đều là đơn độc.
Phương Kiếm Long cũng rất cô độc, hắn rời khỏi trấn Hoa Khai ở Yến Vân đạo đã mấy tháng, hắn lang thang khắp mảnh đất này, nhìn thấy rất nhiều chiến loạn, nhìn thấy rất nhiều tử vong.
Cực khổ, kích thích sự đồng cảm của hắn.
Mà trong mấy tháng này, hắn cũng từng dùng đôi tay dính đầy máu tanh kia cứu một cô bé từ trong đất hoang.
Sau đó, hắn nghĩ rằng cuộc sống của mình đã thay đổi, bởi vì hắn có thêm một đứa trẻ trong sự cô đơn của mình.
Đứa nhỏ sẽ lớn lên, thế giới của nó cũng sẽ thay đổi theo.
Nhưng mà, hắn rất nhanh phát hiện, tiểu cô nương này trước khi được hắn cứu lên, cũng đã bị bệnh nặng không trị được.
Căn bệnh đến từ đâu?
Phương Kiếm Long rất nhanh biết được rõ ràng, trong mắt hắn lóe lên lửa giận, mắng một tiếng "Chó má", thế là hắn liền mang theo nắm đấm đến nhà Triệu lão gia trấn sát vách, đem Triệu lão gia treo lên đỉnh thành, sau đó từng đao từng đao giết chết hắn.
Máu tí tách rơi xuống đất, tràn ra thành hình hoa hồng.
Phương Kiếm Long chặt đầu của Triệu lão gia vốn chỉ còn là bộ xương xuống, đưa đến trước mặt tiểu cô nương, nhưng tiểu cô nương lại sợ hãi kêu thảm thiết, sau đó điên rồi.
Không được mấy ngày, lại... Chết rồi.
Phương Kiếm Long vừa kinh ngạc vừa thống khổ khó nói nên lời. Hắn quên mất thứ "một đứa nhỏ bị tổn thương có lẽ chỉ cần hơi ấm mà không phải là báo thù", nhưng đã quá muộn.
Hắn mai táng đứa bé kia, sau đó lại hiểu được một đạo lý: Thì ra sự cô đơn từng được sưởi ấm sẽ càng trở nên lạnh lẽo hơn sau khi mất đi sự ấm áp đó.
Trời đất bao la, hắn đã không biết nên đi đâu mới được.
Tu luyện?
Hắn đã mất đi động lực.
Thù của hắn đã báo.
Ngoài ra, hắn cũng mất đi khả năng tu luyện.
Bởi vì Liên giáo cũng đã suy tàn rồi.
Thế đạo bây giờ nếu bị người khác phát hiện hắn là tàn dư của Liên giáo thì thứ đang chờ đợi hắn chỉ có đuổi giết không ngừng nghỉ.
Cho nên, hắn thậm chí không dám sử dụng lực lượng trên lục phẩm, cho dù đi giết Triệu lão gia, cũng chỉ là dùng thủ đoạn của người trong giang hồ bình thường.
Hắn cũng không dám tu luyện.
Hắn là ngũ phẩm, cần phải đi đến bên cạnh ruộng thịt tứ phẩm mới có thể tu luyện hiệu quả, nhưng xung quanh ruộng thịt tứ phẩm nào mà không có thế lực lớn?
Hắn... còn có thể đi đâu?
Trong lúc bất chợt, một ý niệm từ sâu trong linh hồn vọt ra: Không bằng trở về... Không bằng về quê lá rụng về cội, trên mảnh đất kia tốt xấu gì cũng có ký ức tốt đẹp... Sinh ra ở đâu chôn vùi ở đấy.
"Vậy thì quay về huyện Sơn Bảo, cho dù... Chỉ làm một võ giả bình thường, vĩnh viễn không bao giờ thể hiện ra lực lượng trên lục phẩm."
Phương Kiếm Long đột nhiên đưa ra quyết định, quyết định này làm cho hắn đột nhiên có hy vọng.
Hắn đi về phía nam, đi không biết bao lâu, mà trên đường tuyết khó đi, hắn mơ hồ nghe được xa xa có thanh âm nữ nhân quen thuộc.
Cả đời hắn đều không quên được nữ nhân đã thay đổi vận mệnh mình kia, nếu là mấy năm trước, hắn ta sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng bây giờ... Hắn đột nhiên muốn gặp lại một lần, xa xa gặp lại một lần.
Thế là, hắn trèo qua một đỉnh núi, đi tới con đường núi bên cạnh.
Trong thung lũng, một chiếc xe ngựa đang chạy, giữa các bánh xe, tuyết bụi mù, nhưng lại không ngăn chặn được thiếu niên trong xe đang ho khan kịch liệt, cùng với thanh âm lo lắng của người phụ nữ.
"Tiểu Vân, thôn trấn tiếp theo sắp tới rồi, con cố nhẫn nhịn một chút."
"Nương, con lạnh quá... Con thật sự là lạnh quá... Khụ khụ khụ..."
"Tiểu Vân..."
Phương Kiếm Long nhắm chặt hai mắt, hắn hít sâu một hơi, không khí lạnh như băng ùa vào trong bụng, điều này làm hắn càng cảm thấy lạnh lẽo cùng cô độc.
Hắn đã xác nhận hai mẹ con trong xe là ai.
Vợ cũ của hắn là Chu Xảo Nhi, cùng với đứa con đã lớn của Chu Xảo Nhi.
Chẳng qua thoạt nhìn, đứa nhỏ kia hẳn là ở tuổi nhỏ bị kích thích cùng thương tích, cho nên để lại mầm bệnh.
Ánh mắt của hắn lại chậm rãi chuyển hướng về phía người đánh xe của xe ngựa.
Người đánh xe là một người râu quai nón, trên mặt có không ít vết sẹo, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đáng tin cậy.
"Đây là nam nhân mà nàng mới tìm sao?"
Phương Kiếm Long cười tự giễu, hắn xoay người định rời đi, nhưng mới quay người lại thì bỗng nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, bởi vì ký ức trước đây của hắn đã thức tỉnh.
Người đàn ông mặt sẹo râu quai nón kia rất quen mắt!
Hắn nhíu mày, khi nhìn lại, lại phát hiện nam nhân râu quai nón kia cũng đang nhìn hắn.
Có thể phát hiện ra hắn, chứng tỏ đối phương tám chín phần mười cũng là ngũ phẩm.
Mà cái liếc này, Phương Kiếm Long đã xác định được thân phận của đối phương.
Nam nhân râu quai nón cảm thấy trong lòng có điều gì đó, hình như cũng nhận ra hắn, cho dù y bị hủy dung, nhưng vẫn ẩn ẩn có cảm giác, do đó siết chặt dây cương, dừng xe, ngẩng đầu, ôm quyền, rất lễ phép hô: "Vị huynh đài này, tại hạ hữu lễ."
Phương Kiếm Long muốn nói lại thôi, môi mấp máy hai cái, đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Nhưng mới chạy được hai bước, phía sau hắn truyền tới thanh âm thô kệch.
"Phương Kiếm Long!"
Phương Kiếm Long bước chậm lại và thở dốc.
Thanh âm phía sau hắn tiếp tục vang lên.
"Con mẹ nó chứ, bà vợ ngươi bảo ta là đã bị lạc với ngươi nên lão tử mới dẫn nàng ta đi một đoạn, sao thế? Ngươi còn muốn lão tử chiếu cố nữa không?"
Phương Kiếm Long hoàn toàn ngừng lại, hắn xoay người, một lần nữa đứng ở bên vách núi, đã thấy trong thung lũng nam nhân râu quai nón ngồi chỗ đánh lái bắt chéo chân, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nam nhân râu quai nón ác độc nói: "Chó má, mau xuống đây!"
Phương Kiếm Long lạnh lùng nói: "Giữa chúng ta... Đã có ân oán."
"Ân oán gì?" Nam nhân râu quai nón nhíu mày, chợt vỗ tay cười to,"Đó là ân oán giữa Hồng Liên giáo cùng Thánh Hỏa Cung, liên quan gì tới chúng ta?
Hôm nay ta không phải người của Thánh Hỏa Cung, ngươi thì sao, nếu ngươi là trưởng lão Hồng Liên giáo, ngươi tới nơi này làm gì? Đây là đường về phía nam, đi về phía trước trăm dặm là có thể thông đến sông Trường Miên, qua sông, chính là cố hương."
Phương Kiếm Long:...
Hắn than nhẹ một tiếng, nói: "Thiết Môn chủ, vật đổi sao dời. Lòng người... Đã sớm thay đổi."
Nam nhân râu quai nón chính là Thiết Sát, hắn làm người cẩn thận, lúc trước may mắn tránh thoát Thánh Hỏa Cung diệt môn, sau khi trốn ra ngoài, lại gặp mẹ con Chu Xảo Nhi cũng đang chạy trốn khỏi Thánh Hỏa Cung, sau đó tự nhiên là một đường cùng nhau. Hôm nay muốn về quê, lại không nghĩ tới ở chỗ này gặp Phương Kiếm Long.
Thiết Sát ha ha cười cười nói: "Nho nhã, không thay đổi, tới uống rượu trước!"
Thấy Phương Kiếm Long không di chuyển, y lại xê dịch mông, tránh ra một chỗ ngồi, sau đó đem bầu rượu hồ lô bên hông vỗ "bốp bốp" rung động, sau đó lớn tiếng nói: "Rượu xuân mộng ủ bốn mươi năm!! Còn được thêm hoa phần tâm! Ngươi có muốn xuống thử không?!"
Phương Kiếm Long:...
Thiết Sát lại xoay người, từ trong xe móc ra một bầu hồ lô, hô: "Hai bầu hồ lô! Xuống hay không?
Không phải lão tử khoác lác, rượu Xuân Mộng ủ bốn mươi năm này vẫn là lúc Thánh Hỏa Cung bị diệt lão tử từ trong cung lấy ra, nói không chừng là hai bầu rượu hồ lô duy nhất trong thiên hạ!"
40 năm...
Khi đó, bọn họ đều còn ở huyện Sơn Bảo.
Một là Môn chủ khổ sở truy tìm lối thoát, muốn liên lạc lại với Thánh Hỏa Cung, và bước vào tầng lục phẩm. Một người là thiên tài nội môn trong môn này.
Bọn họ đều cho rằng thế giới bên ngoài thật tuyệt vời, nhưng sau nửa đời người, mới phát hiện hạnh phúc có lẽ chỉ ở lúc mới bắt đầu.