Chương 679 Nhất phiến thần nha xã cổ, trở về hà tất là thiếu niên (3)
Tạ Du nói: "Tuy rằng thế lực nhà khác đều phân tán, nhưng Cung Vấn Đao thì lại tập trung cùng một chỗ, thiếp cũng không biết trong này có bao nhiêu cường giả ngũ phẩm lục phẩm."
"Chẳng qua..."
Nàng hiếu kỳ nói: "Ngũ phẩm lục phẩm tuy nhiều, nhưng thiếp chưa từng nghe qua Vấn Đao cung có tứ phẩm. Vậy nếu thật sự đánh nhau, cũng chưa chắc như thế nào."
Lý Nguyên nói: "Chẳng phải họ sẽ thành lập một quân đoàn chiến binh ngũ phẩm sao? Đến lúc đó chính là U kỵ cường đại hơn."
"Cũng đúng."Tạ Du xuất thần nhìn ngói lưu ly xanh vàng rực rỡ của Vấn Đao Cung, thì thào: "Thiếp còn tưởng rằng nơi này là khu góc phố, không nghĩ tới lại là một thủ đô phồn hoa khác.
Muốn nói thiếu thốn thì phải ở phương bắc, khi đó chúng ta chăn dê chăn trâu, cuộc sống cũng rất vui vẻ."
Lý Nguyên dịu dàng nói: "Ở đây, chúng ta cũng sẽ rất vui vẻ."
"Ừm!" Tạ Du đáp, đặt rèm xuống.
Sau đó, hai người đi qua cửa bắc huyện Sơn Bảo.
Chỗ cửa bắc có đăng ký.
Bất kỳ lục phẩm nào đều phải đăng ký mới có thể vào thành, nếu không một khi vào thành thể hiện lực lượng lục phẩm, lại chưa từng đăng ký nhận lệnh bài, nhẹ thì bị đuổi ra khỏi huyện, nặng thì đưa tới thủ vệ thần miếu trực tiếp giam giữ.
Đương nhiên, lúc đăng ký nhất định phải biểu diễn lực lượng lục phẩm, mà trong quá trình này sẽ biết rõ người đó có phải tàn dư của Liên giáo hay không.
Vấn Đao Cung bị Liên giáo xâm hại rất nặng, cho nên cửa thành này tra xét cực nghiêm.
Lý Nguyên trực tiếp báo thất phẩm.
Tạ Du báo lục phẩm, sau đó thoáng thi triển thực lực. Sau khi xác nhận không phải công pháp Liên giáo, thủ vệ liền thả lỏng rất nhiều. Mà khi thủ vệ hỏi là thế lực nào, Tạ Du nói thẳng "Tiểu gia tộc", thủ vệ kia liền lấy "Lục phẩm lệnh bài" khắc chữ "Gia tộc" đưa cho Tạ Du.
Như thế, hai người bình yên vào huyện.
Mà sau khi hai người đi xa, thủ vệ kia kinh ngạc nhìn bóng lưng bọn họ hồi lâu, lúc này mới nghiêng đầu hỏi một tên thủ vệ bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Lai lịch gì?"
"Quên đi, bên trên chính là nói với ta như vậy.
Ngoài ra, bên trên nói với ta, hắn ta cũng không biết, hơn nữa cũng đã quên."
Thủ vệ lúc này mới gật gật đầu.
Trên thực tế, đăng ký phát lệnh bài của huyện Sơn Bảo nào có đơn giản như vậy, dù không phải Liên giáo cũng phải hỏi cho rõ gốc gác của ngươi, bởi vì cho dù hiện tại ruộng thịt nhiều hơn, tài nguyên nhiều, nhưng "Lục phẩm" vẫn là một vực sâu tự nhiên mà người bình thường không thể vượt qua.
Nếu không có công pháp, không vào lục phẩm.
Vừa vào lục phẩm, tăng trăm năm tuổi thọ.
Lúc trước Lý Nguyên là đỉnh cấp, người chung quanh tất nhiên đều là cao cấp, trên thực tế tổng thể mà nói, lục phẩm kỳ thực vẫn là ít ỏi.
Lời nói chia hai phần, lại nói Lý Nguyên Tạ Du vào huyện.
Trong huyện phồn hoa, tiếng người huyên náo.
Tạ Du kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này, miệng liên tục nói: "Xem ra mọi người thật sự rất thích Diêm Quân nương nương nha. Bao nhiêu người như vậy đều đến sống ở phương nam rồi."
Lý Nguyên cũng hơi cảm khái.
Mỗi lần hắn đến huyện Sơn Bảo, đều vội vàng đến đây, kỳ thật cũng không có chú ý qua.
Nhưng bất tri bất giác, huyện Sơn Bảo đã phồn hoa như vậy.
Diêm Quân nương nương thưởng thiện phạt ác, cái tên này sớm đã truyền ra ngoài. Không ít người không có nhà để về, không ít người đã chịu đủ khổ cực lựa chọn tới nơi này, mà một khi tới đây, bọn họ liền không muốn đi nữa.
Tạ Du nhìn người đầy đường, lo lắng nói: "Chúng ta... sẽ không thể mua được phòng đó chứ?"
Lý Nguyên nhẹ nhàng ho khan nói: "Ta còn một gian nhà cũ ở đây, không cần mua."
"Ha?"
Tạ Du ngạc nhiên.
Bất chợt, Lý Nguyên bảy vòng tám vòng, dừng xe trước một ngôi nhà cổ yên tĩnh bên dòng Ngân Khê.
Tòa nhà này vị trí phi thường tốt, ở trong phường Ngân Khê thuộc về số lượng không nhiều có thể chạm đến dư mạch ruộng thịt Tam phẩm.
Căn phòng này đương nhiên là Diêm Quân nương nương cố ý lưu lại cho hắn.
Mà ngay khi bọn Lý Nguyên vào trong căn nhà này, không ít con mắt đã ngạc nhiên và khiếp sợ nhìn sang.
"Hộ gia đình có quan hệ, hơn nữa là hộ gia đình có quan hệ bối cảnh rất lớn..."
"Căn nhà này rốt cuộc cũng có người ở."
"Không biết là thần thánh phương nào."
Bên ngoài một số người hiểu biết sôi nổi cảm khái.
Tạ Du là lục phẩm, lỗ tai nàng rất thính, tự nhiên cũng nghe được.
Lại cảm nhận một chút nữa, không cảm thấy gì cả.
Nhưng lượn quanh một vòng, lại phát hiện dưới tán cây hoa hạnh góc đông nam nhà mình, huyết khí cực kỳ dồi dào, đáng sợ, khí tức mạnh mẽ như vậy nàng cho dù là trước kia ở Phủ Minh Nguyệt Tạ gia cũng chưa từng có.
Đây hiển nhiên là huyết khí của ruộng thịt tam phẩm.
Nàng kinh ngạc nhìn về phía nam nhân nhà mình, ngạc nhiên nói: "Tướng công, nhà cũ của chàng tốt như vậy?"
Lý Nguyên chắp hai tay trước ngực, bái lên bầu trời, sau đó nói: "Cảm tạ Diêm Quân nương nương, nếu không phải có lão nhân gia nàng, e rằng nhà của ta đã sớm không còn. Ngày mai chúng ta đi miếu thần thắp hương, bái lạy nương nương một lần."
Tạ Du gật đầu.
Sau đó nàng vui vẻ thu thập lại phòng ở, vừa thu thập vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, nói bên này muốn sửa thành cái gì, bên kia muốn thế nào.
Ngày hôm sau, sớm!
Lý Nguyên dẫn Tạ Du ra đường ăn điểm tâm, mới ra khỏi cửa, liền nhìn thấy đối diện cách đó không xa có đôi vợ chồng thân thiện chào hỏi bọn họ.
Lại đi, hàng xóm xung quanh đối với bọn họ đều cực kỳ thân thiện.
Đợi cho không còn ai nữa, Tạ Du mới cổ quái nói: "Nhà cũ của chàng uy tín quá..."
Lý Nguyên nói: "Cảm tạ nương nương."
Tạ Du hỏi: "Đi đâu ăn?"
Lý Nguyên nói: "Nghe danh quán rượu Hành Vu nổi tiếng từ lâu, chúng ta đi đến đó đi."
"Quán rượu Hành Vu..." Tạ Du suy nghĩ một chút, nói: "Nhà này thật sự rất nổi danh, thiếp nhớ không ít thế lực lớn đều đến nhà này mua rượu, nhà thiếp cũng đã mua, chẳng qua còn có thể ăn điểm tâm không?"
Lý Nguyên nói: "Đi xem đi."
Hai người vừa đến, đã thấy quán rượu Hành Vu người đông nghìn nghịt, bên ngoài còn có không ít người dọn băng ghế xếp hàng dài.
Lý Nguyên cũng chẳng biết nói gì, hắn ngửa đầu nhìn cửa hàng xưa nhộn nhịp lúc này, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác hoảng hốt về thời gian.
Hắn không bước vào, mà mang theo Tạ Du đi đến quán mì bên cạnh ăn mỳ, sau đó thì đi về phía thần miếu.
Thần miếu đông người.
Hai người xếp hàng, thắp hương, lại bái lạy tượng thần nương nương.
Tạ Du bái xong, lại tò mò nhìn hai tượng thần nhỏ bên chân tượng thần.
Đó là một thiếu niên ngây thơ chân thành, cùng với một nữ đồng đang lẳng lặng đọc sách.
Tạ Du nói: "Thiếp biết Diêm Quân nương nương, hai vị này là đồng tử của nàng sao?"
Lý Nguyên nói: "Ta cũng không rõ lắm, hẳn là vậy."
Nói xong, hắn đột nhiên nghiêng đầu, cách cửa sổ gỗ sơn đỏ, hắn nhìn thấy bên ngoài trên cây xanh non đứng hai con quạ đen, quạ đen đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn.
Tạ Du cũng tò mò nhìn lại.
Con quạ kia bỗng nhiên đập cánh, từ xa bay tới, lại rơi trên bàn thờ, trực tiếp ăn tế phẩm trên bàn.
Tạ Du cả kinh, nhưng nhìn trái nhìn phải, những thị vệ thần miếu kia lại không một ai động đậy, dường như đã sớm quen với việc quạ đen ăn tế phẩm, cũng nhận được sự đồng ý ngầm nào đó.
Mà bên cạnh có khách hành hương đây là hoan hô lên.
"Thần Nha, là Thần Nha!"
"Thần Nha hiển linh rồi!"
"Mau cầu phúc, lúc này linh nghiệm nhất!"
Tạ Du nhìn thấy bộ dáng kích động của mọi người xung quanh, cũng bị bầu không khí lôi kéo, vội vàng lôi kéo Lý Nguyên tiếp tục cầu phúc.
Quạ đen kêu lên "quạ quạ".
Mà bên ngoài Thần miếu, đột nhiên lại vang lên thanh âm nổi trống, tiếng trống rất có tiết tấu.