← Quay lại trang sách

Chương 680 Nhất phiến thần nha xã cổ, trở về hà tất là thiếu niên (4)

Tạ Du tò mò nói: "Đây là cái gì vậy?"

Bên cạnh có khách hành hương nói: "Đây là trống xã tế bái nương nương, mỗi ngày đều có!"

Tạ Du kéo Lý Nguyên, tò mò đứng trước lan can màu đỏ, nhưng nơi này rất nhiều người, nàng thậm chí không thể chen vào hàng đầu.

Lý Nguyên trực tiếp ôm lấy nàng, nâng nàng lên cao, lúc này mới nhìn thấy một hàng đại hán đang gõ trống ở xa xa.

Đại hán cởi trần, thắt lưng màu đỏ vòng quanh eo, vung dùi đánh trống, qua lại mở rộng.

"Ngày nào cũng vui vẻ như vậy". Tạ Du đột nhiên cảm thấy thoải mái.

Trong những ngày sau đó, Lý Nguyên dẫn theo Tạ Du đi dạo qua mười hai phường của Sơn Bảo một lần.

Mà Phường Tiểu Mặc là trạm cuối cùng.

Hắn đánh xe ngựa, xuyên qua cánh rừng quen thuộc, nghe tiếng gió ngày xuân thổi qua trong rừng, sau đó lại ung dung cầm dây cương, đi tới phường Tiểu Mặc.

Phường Tiểu Mặc cũng sớm đã khác biệt trước kia, bởi vì phường Ngân Khê có quá nhiều người, cho nên nơi này cũng bắt đầu trở nên nhộn nhịp.

Bộ dáng thôn làng đã dần dần biến mất, trên những con đường bùn vàng cũng có không ít tiểu thương.

Trong đồng ruộng xa xa, có người đang gánh thùng phân để bón cho đất đai, để cây giống tháng tư có thể được chăm sóc tốt hơn.

Xe ngựa chậm rãi đi qua, Tạ Du cũng đắm chìm trong bức tranh thủy mặc trước mắt.

Lý Nguyên vốn cũng tùy ý nhìn, nhưng đột nhiên đồng tử hắn co rút lại.

Bởi vì hắn thấy được một nam tử gầy yếu tóc ngắn màu trắng cũng đang bón phân, khuôn mặt nam tử đã bị hủy, nhìn không ra bộ dáng vốn có, nhưng Lý Nguyên làm sao có thể quên kẻ địch trước kia.

Nhất là, hắn thật sự nhìn chằm chằm kẻ địch.

"Bành Minh Y."

Trong lòng hắn kêu ra tên người nông dân đang bón phân kia.

Trong tứ đại giáo chủ của Liên giáo, người thần bí nhất chính là Bành Minh Y.

Có thể nói, nếu như Bành Minh Y ở đây, Liên giáo tuyệt đối sẽ không sụp đổ nhanh như vậy.

Ba ngàn U kỵ, đủ để làm rất nhiều chuyện, nhưng vừa vặn là Bành Minh Y rời đi, làm cho ba ngàn U kỵ trở nên yếu ớt không chịu nổi.

Nhưng như vậy một kẻ không chuyện ác nào không làm, rồi lại mạnh mẽ như vậy, cư nhiên xuất hiện ở Phường Tiểu Mặc làm ruộng?

Đúng lúc này, xa xa có một người phụ nữ nông dân đầu đội khăn chạy tới, đứng bên bờ ruộng hô: "Ca nhi về nhà ăn cơm thôi."

Bành Minh Y cũng không có dừng lại động tác, y thuần thục bón phân, hoàn toàn không ngửi thấy mùi hôi kia, mà miệng thì là hô: "Lát nữa đến!"

Dường như chú ý tới xe ngựa, Bành Minh Y động tác cứng lại, y tuy là người mù, nhưng sớm có những cách thức khác để quan sát mọi thứ chung quanh. Y tự nhiên thấy được đao khách áo trắng như tuyết trên chỗ ngồi đánh xe ngựa.

Y nhìn tới nhìn lui, Chu tam nương cũng nhìn, sau đó mạnh mẽ hào phóng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Lý Nguyên cười nói: "Không có việc gì, chỉ là nhìn đồng ruộng, nhớ tới cuộc sống làm việc trong ruộng khi còn bé, nhất thời sững sờ."

Chu tam nương thở dài nói: "Hiện tại ruộng cũng không dễ trồng a."

Lý Nguyên tránh ánh mắt của nàng ta, nhìn về phía xa xa, đột nhiên nói: "Tiểu ca, muốn hỗ trợ không? Ta thấy mắt ngươi không được tốt cho lắm."

Chu tam nương sửng sốt một chút, nói: "Ngài vừa nhìn liền không phải là người làm ruộng, cái này sao có thể làm a."

Bành Minh Y đột nhiên nói: "Tam nương, nàng về nhà trước."

"A?"

Chu tam nương sửng sốt một chút, nàng ta cảm thấy có chút không thích hợp, sau đó cảnh giác nhìn về phía Lý Nguyên, nói: "Ngươi ngươi ngươi có phải có xích mích gì với ca nhi nhà ta hay không?

Ta nói cho ngươi biết, nơi này chính là huyện Sơn Bảo, nơi này có Diêm Quân nương nương.

Ca nhi nhà ta thành thật an phận, ngươi không thể thương tổn chàng!"

"Sao nữa?" Lý Nguyên hỏi.

Chu tam nương nói: "Các ngươi đều bức ép chàng rơi xuống vực, còn muốn..."

"Tam nương!" Bành Minh Y đột nhiên cắt ngang, nói: "Về nhà."

"Không! Thiếp không trở về!" Chu tam nương hô.

Động tĩnh bên này của nàng ta rất nhanh đã đưa tới chủ ý của nông dân phụ cận.

Chỉ chốc lát sau, rất nhiều lão nhân khiêng cuốc, gánh đòn gánh chen tới, chắn ở phía trước Chu tam nương cùng Bành Minh Y, nhìn Lý Nguyên.

Lý Nguyên ôm quyền nói: "Đều là hiểu lầm, ta đi đây, ta đi đây."

Dứt lời, hắn giơ roi lên xe phóng đi.

Nhìn thấy đã đi xa, Chu tam nương mới thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó, sau khi Tạ Du chìm vào giấc ngủ.

Lý Nguyên lại đi thẳng tới phường Tiểu Mặc.

Bành Minh Y là một quả bom hẹn giờ đáng sợ, tuy nói y vẫn chỉ là hành hài chưa bước vào thiên hồn tam phẩm, nhưng trên người y có rất nhiều lực lượng quỷ dị, nếu gây hại thì rắc rối vô cùng.

Ít nhất Lý Nguyên phải đến xem xét.

Hắn rất nhanh tìm được tiểu viện nông gia.

Ánh trăng chiếu xuống, nam tử tóc bạc đang ngồi trong sân.

Lý Nguyên gõ nhẹ lên cửa hàng rào.

Bành Minh Y dường như biết hắn sẽ đến, nhanh chóng đứng dậy, bước ra khỏi cửa, lại cẩn thận trèo lên hàng rào.

Hai người cùng nhau bước đi trong im lặng.

Lý Nguyên đột nhiên nói: "Nếu hôm nay không có rất nhiều người chặn trước mặt ngươi, ta đã ra tay."

Bành Minh Y khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi quả nhiên biết ta là ai, xem ra ngươi là một đại nhân vật.

Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, nếu các hạ có thâm cừu đại hận với ta, ta nguyện lấy đầu trả lại, chỉ là cho ta ba tháng, để ta an bài hậu sự.

Tam Nương là thê tử của ta, nàng ấy là vô tội, cũng không biết chút nào, kính xin các hạ chớ ra tay với nàng ấy..."

Lý Nguyên cổ quái nói: "Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đã làm những gì không?"

"Được thôi."

Bành Minh Y rất thản nhiên.

Y rất nhẹ nhàng kể lại chuyện đã xảy ra mấy năm nay.

Y nói rất vui vẻ, nhất là thời điểm nói đến Chu tam nương, giọng nói y thậm chí đều mang theo ngọt ngào.

Y thực sự yêu người phụ nữ nông dân bình thường đó.

Đợi đến khi y nói xong, Lý Nguyên không biết nên nói gì cho phải.

Hắn tuyệt đối không ngờ rằng giáo chủ của Hắc Liên giáo khi xưa vậy mà lại biến thành một nông dân giúp người làm niềm vui, cần cù chăm chỉ.

Lý Nguyên suy nghĩ rồi trầm giọng nói: "Ta có thể không giết ngươi. Nhưng trong vòng bảy ngày ngươi nhất định phải đi Quỷ Ngục một lần."

"Được."

Bành Minh Y trực tiếp đồng ý, sau đó nói: "Nhắc mới nhớ, ta cũng là ngọc hài của Diêm Quân nương nương.

Diêm Quân nương nương khác với những cấm kỵ khác, nàng là tồn tại có lẽ đã trở thành thần linh.

Thôn trang chúng tôi cũng là nghe đại danh của nàng mới dọn tới nơi này sau cơn lũ lụt. Kết quả tới nơi này, thật sự không hối hận, đây là một địa phương tốt, hoặc nói đây là nơi Diêm Quân nương nương tới mới trở nên tốt hơn.

Ta nguyện ý đi gặp lão nhân gia nàng."

Lý Nguyên mỉm cười nói: "Trở về đi, nương tử của ngươi vẫn đang chờ ngươi."

"Được." Bành Minh Y cũng mỉm cười đáp lại, xoay người đi hai bước, lại quay đầu, cúi đầu chào: "Cảm ơn."

Lý Nguyên cũng xoay người rời đi.

Ánh trăng chiếu sáng con đường, trong lòng hắn tràn đầy cảm xúc, đi tới đi lui, rồi lại nghe được cách đó không xa đồng ruộng bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Đến đến, uống."

"Đinh lão, hài cốt của ông ở đâu, ta cũng tìm không thấy, cứ như vậy xây một cái mộ, ông có thể tìm tới đây không? Đã nói nuôi ngươi già, không thể nuôi a."

Lý Nguyên đi tới, vừa nhìn, đã thấy một chỗ đất trống, hoa đào nở rộ, mà bên cạnh hoa đào lại là hai nam hai nữ còn có một thiếu niên ốm yếu vây quanh một chỗ.

Trên bàn bày rượu và thức ăn.

Hắn xác định được, nhận ra trong đó hai nam một nữ đúng là Thiết Sát, Phương Kiếm Long cùng Triệu Thuần Tâm.

Hắn nhịn không được nở nụ cười.

Tiếng cười của hắn thu hút sự chú ý ở bên kia.

Phương Kiếm Long cảnh giác nhìn người áo trắng này, ngược lại Thiết Sát điềm tĩnh hô: "Tiểu ca khí độ bất phàm, uống một ly không? Sáng nay xếp hàng dài, mới từ quán rượu Hành Vu mua rượu Xuân Thủy!"

Lý Nguyên do dự một chút, bước lên trước, nói: "Có duyên gặp nhau, uống một ly thì có làm sao?"