Chương 693 Đại liễm cùng đại toàn, Nam Man xâm lấn, cung đình chi biến (2)
Lý Nguyên cười nói: "Ta đi ra ngoài huyện, trong huyện nhiều người, chỗ nào luyện đao cũng không tốt."
Du Nhi biết rõ hắn có thể bay loạn khắp nơi, liền nói: "Vậy đi sớm đi thôi."
Dứt lời, nàng lại chạy tới nói: "Bí dược đã uống từ lâu, chàng đã sắp nửa tháng không có cùng ta... ta... ta... mua kiện áo lót xinh đẹp."
Lý Nguyên gật gật đầu, cười nói: "Nhất định sẽ về sớm."
Sau đó, hắn trở về phòng, sau đó xuất hiện ở nơi nào đó trong rừng già không người của núi Tiểu Mặc.
Hắn cầm đao, xuất đao.
Một đao này là Đại Nguyệt Đao viên mãn.
Vực lực tứ phẩm bộc phát, trong nháy mắt ngưng tụ trên đao.
Tiếng đao mang đến đều biến mất.
Nhưng theo đó là bùn đất xung quanh, cây khô, cây cối hoa cỏ, hết thảy lã chã bay loạn lên, tựa như vì vực lực của hắn đột nhiên sụp đổ, bị lực lượng đổ nát cường đại này hút vào đao của hắn.
Oàng!!!
Một đao chém ra, sơn vực quanh thân Lý Nguyên giống như bị quái vật gặm một miếng lớn, mà bùn đất cây hoa cỏ bị hút đến, lại bị một cỗ lực lượng đáng sợ áp súc thành chất liệu dày đặc, bên ngoài đao cấu thành một thanh đao lớn hơn, tựa như tinh hoàn trong quần tinh.
Đao dài mấy mét, dày đặc áp súc, nghiêng nghiêng chỉ xéo.
Lý Nguyên chăm chú nhìn thanh "Đao mới" này.
"Đại Nguyệt Đao viên mãn, chính là Vực lực áp súc, đây là... Liễm lực cực hạn."
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn, may là hắn không sử dụng một đao này trong nhà, nếu không e là toàn bộ căn nhà cũ sẽ sụp đổ, sau đó ép thành đao của hắn.
"Tuy nói vô thanh vô tức, nhưng chỉ bởi vì Vực lực áp súc, âm thanh cũng áp súc lại rồi.
Lực phá hoại quá lớn..."
Lý Nguyên lắc đầu.
Hắn không hài lòng.
Bởi vì một đao này căn bản không phải loại đao thuật mà hắn mong đợi.
Hắn khoanh chân ngồi, trầm tư suy nghĩ.
Lúc này hắn đang nắm giữ hai loại lực lượng.
Hỗn Thiên Lăng và Đại Nguyệt Đao.
Đại Nguyệt Đao, vực lực đổ nát.
Hỗn Thiên Lăng, thu liễm hỏa diễm.
Ngọn lửa chảy vòng quanh, thay đổi khó lường ở trong vực, khiến cho tất cả lực lượng đều tự động ở trong khu vực nào đó tuần hoàn vòng quanh, từ đó mới cấu thành lực lượng bề ngoài thoạt nhìn tựa như lụa đỏ, đây là sử dụng hoàn mỹ "Đại toàn chi lực".
Mà Đại Nguyệt Đao lại sử dụng "Đại Liễm chi lực" một cách hoàn mỹ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua...
Không bao lâu sau, màn đêm buông xuống, ánh bình minh đã đến.
Rất nhanh lại đến giữa trưa.
Một trận mưa to của đầu hạ đột nhiên rơi xuống.
Nhưng người đàn ông thủy chung vẫn duy trì tư thế suy tư.
Ánh mắt hắn tịch mịch, nhưng lại cất giấu sức sống bừng bừng, bởi vì hắn tự mình diễn hóa ở trong đầu càng ngày càng kịch liệt, loại diễn hóa này có thể đạt tới là căn cứ vào hai loại kỹ năng tứ phẩm đại viên mãn.
Đây căn bản không phải kỹ năng tứ phẩm bình thường, mà là kỹ nghệ do hai loại lực lượng đặc thù "Khô Hỏa" cùng "một vạn tám ngàn tổ lục" mà sinh ra.
Hiện giờ, hắn muốn dùng hai loại kỹ năng này để nâng cao một bước.
Hắn đã tìm được thời cơ.
Đảo mắt, lại non nửa tháng trôi qua.
Ngày hôm nay, mặt trời chói chang nhô lên cao, phủ xuống bóng cây.
Lý Nguyên đột nhiên mở mắt, hắn rút đao, sau đó lại vung đao ra.
Lúc này đây, đao của hắn bình thường không có gì lạ mà vung ra ngoài, không có âm thanh, không có hết thảy động tĩnh.
Lý Nguyên nhịn không được cười ha ha.
"Thành công rồi!"
Đã lâu lắm rồi hắn không hào hứng như vậy.
"Đại liễm chi lực" cùng "Đại toàn chi lực" bị hắn dung hợp lại với nhau.
Vực lực đổ nát mặc dù kinh khủng, nhưng nếu vực lực đổ nát xuống thì chỉ trong nháy mắt vực lực đã bị thu lại, sau đó chỉ phương pháp xoay tròn tuần hoàn quanh đao là có thể đạt được mục đích của nó.
Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, hắn thu đao lại.
Bước đầu tiên đã thành công.
Mà bước tiếp theo, cũng dung nhập khô hỏa vào trong đao này.
Đến khi vực lực cùng dương khí đã sụp đổ hoàn toàn bắt đầu dày đặc, thì một đao này của hắn mới chính thức thành công. Đến lúc đó... một đao kia có thể coi là tuyệt kỹ tứ phẩm của Nhân Hồn.
Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cúi đầu nhìn, hắn phát hiện thanh đao thất phẩm lúc trước đã biến thành cỡ hạt vừng.
Một đao hắn vừa mới chém ra kia tuy bình thường đối với bên ngoài không có gì lạ, nhưng đao thất phẩm căn bản không cách nào thừa nhận, mà bị áp súc điên cuồng đến mức như thế.
Lý Nguyên còn muốn tiếp tục nghiên cứu, nhưng đột nhiên hắn nhớ tới nửa tháng trước, hắn giống như hứa hẹn nương tử sẽ về nhà sớm một chút.
Nhưng bây giờ đã qua nửa tháng...
"Cái này..."
Hắn lại nhìn lướt qua số liệu bản thân.
Số liệu không thay đổi, nhưng hắn đã mơ hồ cảm thấy Nhân Hồn lực của mình đã gần như ngang hàng với Thiên Hồn.
Phải biết rằng Thiên Hồn của hắn đã là tam phẩm nhị cảnh, nhưng Nhân Hồn lại mới tứ phẩm.
"Hay là về nhà trước đi."
Lý Nguyên khó hiểu có chút chột dạ....
"Hu hu hu!"
"Hu hu hu!!"
Trong nhà cũ, mỹ phụ áo đỏ duỗi chân, tức giận đá lên đá xuống.
Trong mắt nàng tràn ngập oán khí, cả người cũng sắp biến thành oán phụ.
Nàng tức giận bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nàng quyết định, nếu như nam nhân kia không trở về, nàng sẽ bỏ nhà trốn đi.
Rõ ràng đều nói đêm đêm đêm, kết quả đều đã qua lâu như vậy, lại không chỉ có ban đêm không trở về, thậm chí ngay cả ban ngày cũng không trở về, người vừa đi chính là biến mất vô tung vô ảnh.
"Tiểu Du nhi a tiểu Du nhi, hắn căn bản không quan tâm cái nhà này, cũng căn bản không quan tâm ngươi..."
Mỹ phụ áo đỏ thì thào, sau đó sửa sang lại hành lý, xách túi lớn.
Nàng hít một hơi thật sâu, quyết định rời đi.
Nhưng đôi giày nhỏ của nàng mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, đã cảm thấy trong phòng phía sau đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Tạ Du quay đầu lại, thân ảnh kia chính là Lý Nguyên.
Tạ Du không có gì để nói, cũng căn bản không muốn phản ứng với người đàn ông đang lao về phía này, chiếc giày nhỏ thứ hai liền bước ra ngoài ngưỡng cửa, sau đó cũng không nhìn Lý Nguyên, liền muốn đóng cửa.
Mà đúng lúc này...
"Phốc!!"
Lý Nguyên đột nhiên phun ra một ngụm sương máu.
Mỹ phụ áo đỏ rõ ràng hai chân đều tới ngoài cửa đột nhiên xoay người, nhanh chóng vọt tới bên cạnh hắn, đỡ hắn, lo lắng nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Lý Nguyên từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống, trong miệng mơ hồ không rõ nói: "Khuỷu tay."
"Khuỷu tay gì? Ai, Chàng đừng nói nữa, thiếp đỡ chàng nằm trên giường trước." Tiểu Du Nhi sốt ruột đến chảy nước mắt: "Sao lại thế này? Sao lại như vậy."
Lý Nguyên nói: "Khuỷu tay nóng, nhập ma."
"Hả?" Tiểu Du Nhi nói: "Chàng đừng nói chuyện, nằm nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừm." Lý Nguyên ngoan ngoãn đáp lời.
Trên thực tế, hắn đâu phải tẩu hỏa nhập ma, chỉ là nhìn thấy Tạ Du đã tức giận thành bộ dáng "Làm sao cũng dỗ không được", lúc này hắn mới linh cơ khẽ động, giả vờ tẩu hỏa nhập ma.
Trải qua mấy ngày Tạ Du cẩn thận chiếu cố, hắn rốt cục chậm rãi "Bình phục".
Đêm đó, hắn uống xuống gấp đôi liều lượng bí dược, sau đó áp sát vào người mỹ phụ áo đỏ.
Mỹ phụ dùng gối kê thắt lưng, lại ôn nhu vươn hai tay từ phía sau ôm lấy hắn, mở to đôi mắt nhỏ lóe sáng an tĩnh nhìn hắn, mong chờ hắn...
Đêm tĩnh mịch, sôi trào hẳn lên.
Sáng hôm sau, tiểu Du Nhi còn cảm thấy thân thể có chút đau đớn, nàng vừa muốn rời giường, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng "xèo xèo".
Nam nhân nhà mình bước vào, trong tay bưng một cái bát sứ.
Trong bát sứ là canh thịt thơm ngào ngạt.
Thịt được thái rất mịn, mỗi sợi đều mịn như sợi tóc.
Tiểu Du nhắm mắt, há miệng, nhẹ nhàng phát ra tiếng "A".
Lý Nguyên đút cho nàng.