Chương 694 Đại liễm cùng đại toàn, Nam Man xâm lấn, cung đình chi biến (3)
Tiểu Du ăn vài miếng, cười nói: "Mua ở đâu vậy?"
Lý Nguyên cười nói: "Ta thái."
"Chúc mừng nha." Tiểu Du Nhi hiểu ý, hai bên bờ môi nhếch lên.
Lý Nguyên mỉm cười.
Trong phòng ăn, một miếng sắt đen kịt không chuôi khó có thể miêu tả đang an tĩnh nằm trên mặt đất, miếng sắt kia chính là dao phay của Lý Nguyên.
Mà để đúc con dao phay này, hắn đã tiêu hao mấy ngàn thanh đao từ kho vũ khí của thần miếu.
Mấy ngàn đao bị lực lượng của hắn áp súc, lúc này mới thành một con "dao phay".
Trong phòng ngủ...
"Không biết có thể mang thai hay không." Tiểu Du Nhi có chút lo lắng: "Chúng ta đã kết hôn hai mươi năm rồi, nếu không sinh được, ta thật lo lắng vĩnh viễn không sinh con được. Không có con, vô luận là chàng hay là thiếp, đều sẽ thiếu đi rất nhiều niềm vui."
Lý Nguyên không dám nhìn nàng, chỉ lên tiếng: "Đêm nay chúng ta tiếp tục, chỉ cần cố gắng thêm vài lần, nhất định có thể."
Tiểu Du liếc hắn một cái, sẵng giọng: "Tối hôm qua hung dữ như vậy, người ta đều là ngũ phẩm, lại còn bị chàng làm đau."
Lý Nguyên nói: "Chẳng phải giường vẫn chưa sập à."
Tiểu Du Nhi cười nói: "Biết rõ, vị Đại Đao Khách như ngài khống chế lực lượng đã đến mức cao nhất, dù là chuyện vợ chồng cũng sẽ đem lực lượng trút xuống ta, mà không ảnh hưởng đến giường."
Hai vợ chồng nhìn nhau cười, mà chuyện "rời nhà trốn đi" trước đó vài ngày đã sớm không ai nhắc tới.
Tạ Du đột nhiên nói: "Thiếp có chút lo lắng Nhị tỷ, bình thường tỷ ấy mỗi tháng đều sẽ lặng lẽ phái người gửi thư cho thiếp, nhưng lần này... tỷ ấy đã có ba tháng không gửi thư cho thiếp.
Điều này nói rõ tỷ ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Đáng tiếc thiếp ở chỗ này, bên ngoài chuyện gì cũng không biết."
Nàng hơi cúi đầu.
Chỉ là yên tĩnh đủ để nàng hiện ra một loại u buồn khó hiểu.
Trong đôi mắt nàng ẩn chứa sự cô độc.
Nàng yêu người đàn ông này, nguyện ý cùng hắn lưu lạc chân trời góc bể, nhưng cuối cùng nàng lại còn nhớ nhung người thân.
Lý Nguyên nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực....
Mấy ngày sau.
Miếu Diêm Quân nương nương.
Nam nhân áo xám an tĩnh đứng ở trên vách núi, mấy con quạ đen bay lượn bên người hắn, sau lưng lại là một gốc cây vừa mới leo lên núi, ngồi xổm trên vách núi che đậy ánh mặt trời cho nam tử.
Miếu đền xa xa lập tức truyền đến động tĩnh.
Sở Vương vương nữ thay áo bào trắng thành áo thủ vệ, đang đi dạo ở trong thần miếu.
Mà ngoài miếu lại là sáu chiếc liễn lớn đứng yên.
Rèm che được vén lên, nam tử mặc cẩm y huyền bào đi ra, lưng áo thêu hình giao long hoàng kim, quả thực vô cùng uy phong.
Thụ mỗ mỗ nói: "Là Sở vương."
Một con quạ đen lại nói: "Sở vương tới tìm Hạng Nhan, nhưng thủ vệ thần miếu không gặp người ngoài, Hạng Nhan cũng không muốn gặp Sở vương, nhưng Sở vương lại nói cha con tình thâm, muốn gặp một lần."
"Như vậy à" Lý Nguyên thuận miệng đáp, sau đó nói: "Lục nương của con có vẻ cô đơn, nếu con không có việc gì thì có thể ở bên cạnh nàng."
"Được rồi!"
Quạ đen líu ríu nói: "Con cũng thích Lục nương."
Lý Nguyên cười gật đầu, hôm nay hắn tới chính là việc này, vì vậy liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa quay người lại, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó gọi lại đám quạ đen đang muốn bay đi, nói: "Quan hệ giữa Sở Vương và con gái y tốt lắm sao?"
Quạ đen lắc đầu, nói: "Không có nha.
Trong gương đồng của mẹ chiếu rõ ràng, Vương nữ kia là một người đáng thương, ngày thường ở vương phủ chính là loại cô nương vẫn bị khi dễ bị nhục nhã, nàng ta chưa từng làm một chuyện xấu, cho nên mới không nổi điên khi gương đồng chiếu, mẹ cũng mới đồng ý nhận nàng, để nàng ta đi thần miếu."
Một con quạ đen khác nói: "Nhất định là hiện tại Hạng Nhan làm thủ vệ, Sở vương muốn thông qua con gái đến gần mẹ con thôi. Cho nên, y mới năm lần bảy lượt đến đây."
"Năm lần bảy lượt?"
Đôi mắt Lý Nguyên đột nhiên chuyển động.
Một loại gợn sóng âm u đột nhiên dập dờn dâng lên.
Dù hiện tại trong mắt hắn lộ vẻ quang minh, nhưng lại càng làm nổi bật cái loại lạnh lẽo khi sóng ngầm âm lưu bắt đầu khởi động.
Hắn hoàn toàn dừng bước, từ trên cao nhìn xuống, khoanh tay đứng, nhìn xuống xa xa.
Trong mắt hắn, Sở vương đang từng bước mà lên.
Nhưng Sở vương không quan trọng.
Điều quan trọng là
Con ngươi của hắn nháy mắt nhìn xuống, dừng lại trên người sáu người đang khiêng liễn.
Sau đó lại rơi vào trên người một người.
Người kia, đang tò mò đánh giá bốn phía Thần miếu, cũng không có bất kỳ dị thường nào.
Vô luận là số liệu thất phẩm bên người đó, hay là trong cơ thể âm Dương nhị khí, đều không có dị thường.
Lý Nguyên thu hồi tầm mắt, ánh mắt âm tình bất định, tiện đà lộ ra nụ cười, thản nhiên nói: "Quan tâm Lục nương của con."
"Con biết rồi, cha." Quạ nhỏ ngoan ngoãn trả lời....
Hoàng cung hoàng hôn đang huyên náo.
Một tiếng "cấp báo" từ xa mà đến.
Nhưng có chỗ huyên náo, liền có chỗ an tĩnh.
Lúc này, trong điện Long Ngâm, Thiên tử chưa về.
Mà trong hai cung nữ trực điện phủ, có một người lại đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo vốn có của ả, mà tiến vào phòng ngủ, chợt tò mò nhìn trái nhìn phải, đánh giá bốn phía.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của một cung nữ khác.
"Nhanh chóng mở cơ quan, hoàn thành nhiệm vụ."
Cung nữ vào phòng ngủ kia nhanh chóng hành động, chợt trong một mảnh tiếng vang ken két, sau vách tường xuất hiện một cái gác mờ.
Cung nữ kia nhanh chóng tiến vào, sau đó nhìn thấy đồ vật trên mặt bàn.
Đó là một con diều.
Con diều đã rất cũ, mực trên đó cũng đã ảm đạm, chỉ là vẫn có thể nhìn ra rõ ràng bốn chữ to "Tự cường bất tức".
Cung nữ cũng không có chơi diều, mà nhanh chóng móc từ trong ngực ra một cái bình sứ, hơi nghiêng, liền có chất lỏng chảy xuống.
Chấm chất lỏng lên trên nét mực kia.
Rất nhanh bốn chữ "Tự cường bất tức" bắt đầu chậm rãi biến mất.
Làm xong hết thảy, cung nữ này rút lui rời đi, lại cẩn thận từng li từng tí đóng ám các lại, tiếp đó lấy ra một khối vải lụa nhẹ nhàng lau chùi xung quanh, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí ra khỏi cung....
Trong ngự thư phòng
Thiếu niên Thiên tử an tĩnh ngồi bên cạnh Thái hậu, cùng nghe cấp báo tới như bông tuyết bay tán loạn.
Thiên tử khuôn mặt xấu xí, so sánh ra, Thái hậu hoàn toàn là tiên nữ.
Người bình thường đều không thể tưởng tượng được mỹ diễm giai nhân như Thái hậu làm sao có thể sinh ra loại người xấu xí như Thiên tử.
Nhưng Thiên tử lại có chút tương tự với Tiên hoàng, nghĩ như vậy, cũng chỉ có thể nói huyết mạch của hoàng thất vừa đặc thù lại vừa mạnh mẽ.
Xoạt xoạt xoạt...
Tấu chương lật qua lật lại.
Thái hậu nhìn những tấu chương giống nhau, lại giao cho thiếu niên Thiên tử.
Hai mắt nàng khẽ khép lại, đầu ngón tay vàng tối hơi vểnh lên.
Nội dung tấu chương rất đơn giản.
Nam Man đã xâm lấn, hơn nữa lấy xu thế bẻ gãy nghiền nát trực tiếp nuốt toàn bộ Ngụy quốc.
Ngụy vương bỏ trốn, chạy tới Hàn quốc, đã từng là Miên Châu đạo.
Hôm nay, mỗi quốc gia gửi thư, yêu cầu chính là khi kẻ thù bên ngoài xâm lấn, kết làm đồng minh chống lại kẻ thù bên ngoài.
Những lá thư này chính là thư cầu viện.
Rất nhanh, thiếu niên Thiên tử cũng xem xong.
"Bệ hạ nghĩ sao?" Thái hậu lạnh nhạt hỏi.
Cơ Hộ nói: "Đã là Nam Man xâm lấn, tất nhiên phải cùng nhau chống đỡ."
Thái hậu mỉm cười gật gật đầu, nói: "Hoàng nhi, con tới nghĩ viết tấu chương, trước điều động hai nhánh quân đội Phi Hùng, Trấn Tây xuôi nam."
Những năm gần đây, Tạ Vi tự nhiên không nhàn rỗi.
Ngoại trừ nguyên bản hai nhánh hùng quân ở ngoài, còn rộng rãi triển khai bốn phương quân đội — Trấn Tây, Trấn Bắc, An Đông, Bình Nam.
Trong đó thì hai nhánh quân An Đông, Bình Nam là mạnh nhất.
Bốn nhánh quân đội này, mỗi quân đều có sáu vạn người, đối ngoại thì nói là mười vạn người.