Chương 696 Nhất Trượng Hồng Lăng không dám tiến lên, Dao cung đại hỏa, toàn thân trở ra (1)
Đêm tối, trăng sáng chiếu vào hoàng cung.
Thiên tử mặc long bào cầm kiếm vội vàng đi qua hành lang quanh co dài dằng dặc, lại lao vào điện Long Ngâm.
Y giống như phát điên mà khóa trái cửa, sau đó như người chết đuối giãy giụa, tay cầm hướng một cái cơ quan hình tròn nho nhỏ.
Vòng xoáy xoay chuyển
Vòng xoáy xoay chuyển
Lại xoay chuyển...
Sau vài cái, ám các mở ra.
Thiếu niên Thiên tử vọt vào, khi nhìn thấy con diều hình chim én cổ xưa trên bàn, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Y tựa như đã tìm được người đáng tin cậy.
Thần sắc vội vàng và kinh hoàng rút đi, hai tròng mắt lại khôi phục thanh minh.
Con diều này là trụ cột tinh thần của hắn, chính là có cây cột tinh thần này, Cơ Hộ mới có thể an tâm mà đi tới hôm nay.
Bất luận bên ngoài truyền đến bao nhiêu tin đồn liên quan đến mẫu hậu cùng Tiêu Dao hầu, vô luận có bao nhiêu dân chúng cùng quan viên trong bóng tối cười nhạo y, y cũng bất động như núi, thậm chí âm thầm vui mừng, đơn giản vì y hiểu được phụ hoàng tồn tại ở đây, mà mẫu hậu trong lòng y cũng là một nữ tử ưu nhã, đoan trang, có nguyên tắc cao.
Nếu như người phụ nữ kia bảo y gọi "Giả phụ", vậy chỉ có một khả năng: giả phụ là phụ hoàng, mà phụ hoàng bởi vì duyên cớ nào đó cho nên lui đến phía sau màn.
Về phần thủ đoạn, Cơ Hộ thân là Thiên tử, tất nhiên là biết được "âm trang" năm xưa Liên giáo đã từng dùng qua.
Như vậy, hết thảy đều có thể giải thích rõ ràng.
Phụ hoàng có kỳ vọng rất lớn đối với y, y cũng không thể làm cho phụ hoàng thất vọng.
Đối với Cơ Hộ mà nói, thời gian mấy năm nay đa phần là sắc thái lạnh lùng, vô tình, hờ hững, là tử vong và máu tanh.
Mà hồi ức ấm áp nhất trong cuộc đời của y vẫn là nam nhân kia cõng y chạy tới chạy lui trên đường phố phủ Minh Nguyệt.
Đồ ăn ngon nhất trong cuộc đời y ăn cũng là kẹo mà nam nhân kia mua từ đầu đường.
Nam nhân chọn một ít đưa tới bên miệng y, dùng nụ cười ấm áp nhất trên thế giới nhìn y, nói: "Hộ nhi, nếm thử."
Y vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó một ngụm mút lấy đầu ngón tay nam nhân, hưng phấn mà quơ quơ hai tay, dùng thanh âm non nớt nói: "Ăn ngon, cha, con còn muốn ăn."
Thời gian khó quên nhất trong cuộc đời y, kỳ thật vẫn là người đàn ông kia.
Nam nhân cầm diều chim én thả rất cao rất cao, sau đó lại cõng y lên vai, đặt dây diều lên đầu ngón tay y, sau đó nói cho y biết: "Không có dây, diều sẽ không bay cao hơn, mà sẽ trực tiếp rơi xuống; Không có pháp luật kỷ cương, bá tánh sẽ không hạnh phúc, mà sẽ cửa nát nhà tan. Tự hạn chế, cố nhiên làm cho người ta cảm thấy bị ràng buộc, nhưng sẽ làm cho người ta càng ngày càng cường đại."
Trong đầu Thiên tử hiện lên rất nhiều hồi ức.
Năm ngón tay y khẽ vuốt ve chiếc diều cũ kỹ trước mắt, sau đó chậm rãi nắm chặt, thì thào lộ ra nụ cười thả lỏng: "Không ngừng vươn lên!
Nếu mẫu hậu muốn nuốt Yến Triệu, vậy tất nhiên cũng là được phụ hoàng cho phép... Đã như vậy, trẫm liền nghe bọn họ là được rồi.
Bọn họ tự có đạo lý.
Phụ hoàng, sẽ không sai."
"Haiz- "
Y thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt xấu xí cũng giãn ra.
Nhưng ngay sau đó, y tựa hồ phát hiện cái gì không thích hợp.
Y đột nhiên cầm lên con diều, nhìn trái nhìn phải.
Bốn chữ "không ngừng vươn lên" đã biến mất.
Thiên tử giống như phát điên nhìn đi nhìn lại, nhưng vẫn không nhìn thấy bốn chữ kia.
Vẻ mặt y lạnh như băng, đột nhiên nắm chặt trường kiếm, đi ra khỏi ám các, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay.
Xa xa trong bóng tối hình như có dòng chảy đen dâng trào, chỉ chốc lát sau, tiểu quỷ áo đỏ Ngư Tràng hiện ra thân hình ở trước mặt y.
"Bệ hạ, có quyết tâm không?" Ngư Tràng liếm liếm môi, một bộ tình cảnh đã khống chế không được muốn đi giết chóc.
Thiên tử chỉ là nhàn nhạt nói một tiếng "Theo bên người ta, bảo hộ ta chu toàn", sau đó đi tới ngoài cửa, gọi tất cả cung nữ trong điện Long Ngâm tới, lấy kiếm chống đỡ, lạnh giọng chất vấn: "Hôm nay có ai vào phòng ngủ của trẫm?"
Các cung nữ câm như hến.
Thiên tử giơ kiếm.
Ngay khi y muốn giết gà dọa khỉ, rốt cục có hai cung nữ quỳ chạy ra.
"Bệ hạ, nô tỳ vào trong quét dọn qua."
Thiên tử nhận ra hai cung nữ này, đó là hai lão nhân y còn tương đối tín nhiệm trong cung, hai người này luôn hầu hạ bên cạnh y, bình thường cũng rất biết giữ bổn phận.
Nhưng hiện tại, y lại không chút lưu tình trực tiếp truyền thân tín thị vệ, bắt đầu thẩm vấn.
Tiếng kêu la thẩm vấn thảm thiết không ngừng truyền đến.
Thiên tử mặt không chút thay đổi ngồi ngay ngắn sau bóng tối bình phong, chờ báo cáo.
Hồi lâu lại hồi lâu... Sao trời dày đặc như nước, trăng sáng đã lặn về phía tây.
Bị thẩm vấn, hai cung nữ kia vẫn không thừa nhận các nàng đã vào ám các.
Đừng nói thừa nhận, ngay cả ám các các nàng cũng không biết.
Chỉ bất quá, các nàng lại đem mỗi một chuyện mình làm hằng ngày trong hoàng cung đều trình bày ra, trong những chuyện này nhiều lắm chính là các loại sự tình như tham giữ chút tiền nhỏ, ỷ vào thân phận ức hiếp cung nữ bên ngoài.
Thiên tử nghe mà thiếu hứng thú.
Ngay khi y muốn đứng dậy, đi tìm càng nhiều nghi phạm, y đột nhiên lại ngồi xuống.
Bởi vì hai cung nữ bị thẩm vấn dày vò mơ mơ màng màng đã bắt đầu kể lại chuyện rất nhiều năm trước, chuyện gì cũng nói.
Mà một chuyện trong đó, chính là mười năm trước, một ngày nào đó sau khi từ Dao Tâm trì trở về giống như phát điên, cả người phát sốt cao, bệnh nặng một hồi, trong miệng thì thào "Diều, diều chim én"...
Sau đó hai vị cung nữ này bàn bạc, mới nhanh chóng đi đầu đường mua một con diều chim én đưa đến bên giường Thiên tử.
Sau đó, Thiên tử thấy diều liền khôi phục thần trí.
Thiên tử đột nhiên rút kiếm, muốn xoay người một cước đạp đổ bình phong, đem hai cung nữ kia chém giết.
Nhưng y lại cứng rắn ngừng lại, sau đó lại gọi thủ vệ bắt đầu đi tra xét "ngự y", tra xét "sử quan ghi chép cuộc sống thường ngày của Hoàng đế", tra xét "người bán diều đầu đường", tra xét các người qua đường.
Toàn bộ hoàng cung sôi trào lên, trong bóng tối khắp nơi là người đi lại rất nhanh.
Những người này đều tự chấp hành mật lệnh, đi tới đi lui giữa thâm cung và hoàng đô.
Rất nhiều bước chân tựa như những nốt trầm nhấn xuống trên phím đàn, đan xen thành bản giao hưởng âm mưu mãnh liệt.
Hai canh giờ sau...
Từng đạo kết quả tập trung đến bên người Thiên tử.
Trong sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày viết "Thiên tử bị đau đầu", viết "Thiên tử đôi khi xuất hiện một ít ảo giác"...
Cơ Hộ lướt nhanh, trong này không ít thuốc đúng là y đã dùng qua, mà y quả thật có đôi khi sẽ đau đầu vô cùng.
Về phần chuyện ảo giác ở trong trí nhớ của y lại là một ít chuyện thật, nhưng mà hiện tại nhìn những thứ này đáy lòng y sinh ra một loại sợ hãi cùng tự mình hoài nghi không thể giải thích.
Ngự y thì nhớ lại mười năm trước, Thiên tử còn là đứa trẻ sau khi từ Dao Tâm trì trở về liền đau đầu không dậy nổi, sau đó y cũng nhắc tới chuyện "cung nữ mua diều".
Vô số sự thật đã tập trung đến trước mặt Cơ Hộ.
Cơ Hộ đột nhiên đứng dậy, rút kiếm múa loạn, rống: "Giả! Các ngươi đều là đang lừa trẫm! Đồ giả! Tất cả đều là giả!"
Nhưng, ngự y, quan sinh hoạt, cung nữ, bọn thị vệ nhao nhao run rẩy quỳ xuống đất, hô "Bệ hạ bớt giận".
Cơ Hộ múa kiếm, lảo đảo một cái, đột nhiên bổ nhào, sau đó lại chật vật chống đỡ thân thể, từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, tiếp đó từ trong bình sứ hơi nghiêng xuống một chút máu nóng rực, đó là máu tứ phẩm, là Cao Khai Bình để lại cho y.
Cao Khai Bình đã nói, nếu là thời khắc thiết yếu, có thể dùng cái này đi kiểm tra xem người bên cạnh có phải là ác quỷ hành hài hay không.
Y dùng máu dính đỏ đầu ngón tay, sau đó bôi từng chút một lên những người đang quỳ trước mặt.
Y vạn phần chờ mong "hành hài" xuất hiện.
Không có gì hết.
Tất cả đều bình thường.
Cơ Hộ mất hết hứng thú vỗ vỗ tay, ý bảo tất cả mọi người đi.
Trong nháy mắt, mọi người đi sạch.
Cơ Hộ ngồi trước lúc bình minh lên.
Đã đến lúc y phải quyết định.
Diều viết chữ của phụ hoàng "không ngừng vươn lên", chỉ là ảo giác của y sao?
Nếu không phải, vậy trong hoàng cung này, không ai có thể đồng thời thuyết phục nhiều cung nữ như vậy, ngự y, quan sinh hoạt, nhất là khu vực này vẫn là khu vực mẫu hậu nắm trong tay, nhất là trong những người này có không ít vẫn là người mẫu hậu tự mình an bài.
Trừ phi những người này đã không còn là chính bọn họ, mà là bị thay thế.
Nhưng vừa rồi, y đã dùng máu tứ phẩm chứng minh khả năng cũng không tồn tại.
Giờ phút này, ngoại trừ sự thật trước mắt, Cơ Hộ đã không nghĩ ra khả năng khác.