← Quay lại trang sách

Chương 697 Nhất Trượng Hồng Lăng không dám tiến lên, Dao cung đại hỏa, toàn thân trở ra (2)

"Ngư Tràng."

Y im lặng hô.

Tiểu quỷ áo đỏ hiện ra thân hình.

Cơ Hộ hỏi: "Tạ Vi đang ở đâu?"

Ngư tràng: "Dao Tâm trì đã bị vị kia đổi thành Dao cung, nàng ở trong cung này."

Cơ Hộ nói: "Dẫn nàng tới gặp ta."

Ngư Tràng đáp: "Hoàng thành vệ đã bị Thái hậu triệu tập, mà xung quanh nàng còn có rất nhiều ám vệ, trong Dao cung càng có vô số mật đạo, thần lo lắng..."

Cơ Hộ nói: "Vậy để Cao thái phó, để Cao Khai Bình, để bọn họ cùng ngươi hành động!

Đưa Tạ Vi sống sót đến trước mặt trẫm!

Rất nhiều lời, trẫm muốn chính miệng hỏi nàng!"

Ngư Tràng cung kính đáp một tiếng "Vâng", sau đó ở trong tiếng cười trêu tức biến mất vào bóng tối.

Theo tia nắng đầu tiên xuyên thấu đường chân trời rơi vào thâm cung, xa xa đã vang lên ngàn vạn tiếng ồn ào.

Lửa lớn bốc lên.

Tiếng chém giết của kim qua thiết mã vang lên khắp nơi.

Thiên tử chán nản ngồi trên thềm đá điện Long Ngâm.

Mà thỉnh thoảng có tâm phúc của y trở về, đem tình huống bên ngoài chuyển cáo cho y.

Cao Khai Bình vốn nên xuôi nam chống đỡ Man tử dẫn Phi Hùng quân trở về, hiện giờ đang đánh sâu vào Dao cung, chém giết một chỗ với Hoàng thành vệ.

Hoàng thành vệ, là tư binh do Thái hậu sáng lập, nhận rất nhiều tài nguyên, không dễ dàng đánh tan.

Nhưng đối thủ của bọn họ lại là Cao Khai Bình và Phi Hùng quân, cái này căn bản đánh không được.

Trong bóng tối, không ít thi thể đang bị ném ra, hoặc là Ám vệ, hoặc là Long vệ.

Ám vệ là của Thái hậu.

Long vệ là do Thiên tử tự mình thành lập.

Người của Long vệ rất ít, đi theo con đường ít mà tinh, thủ lĩnh là Ngư Tràng.

Lúc này lại trực tiếp chiến đấu với Ám vệ.

Bá quan vào triều nơm nớp lo sợ, nhưng một nam tử khôi ngô ăn mặc bình thường lại xuất hiện ở trước cửa hoàng cung trấn an bá quan.

Nam tử khôi ngô này tất nhiên là tiết độ sứ Tàng Long đạo - Doanh Sơn Hành.

Lại nói tiếp, Ngọc Kinh này vốn dĩ là của Doanh Sơn Hành, bá quan nơi này gã tự nhiên đều nhận thức được.

Giờ phút này gã mặc dù không có quan thân, nhưng bá quan lúc nhìn thấy gã xuất hiện, cũng là trong lòng kiên định rất nhiều.

Trong Dao cung.

Tạ Vi đã triệt để hoảng hồn.

Nàng thế nào cũng không nghĩ tới họa từ trong nhà.

Bên ngoài phòng tuyến trùng trùng điệp điệp rơi vào tay giặc, vô luận là Hoàng thành vệ hay là Ám vệ đều đang nhanh chóng chết đi.

Nhưng nàng dựa vào nhất "Ba vạn Hãn Châu thiết kỵ" lại bị nàng suốt đêm phái đi.

Nàng muốn nuốt Yến Triệu chi địa, lệnh thống nhất giang sơn, sau đó lại ra tay đối phó Nam Địa.

Trong mắt nàng, Tề Sở Hàn Ngụy tứ quốc cũng không phải ăn chay, thế nào cũng sẽ không vừa đụng Nam Man liền vỡ.

Đến lúc đó, nàng chính là dù không cách nào ngư ông đắc lợi, cũng có thể thấy rõ thế cục, lại đúng bệnh hốt thuốc.

"Chết tiệt! Chết tiệt!"

"Ai ngu ngốc dạy Hộ nhi làm như vậy!"

Đại chiến bắt đầu, liền điên cuồng phái quân đội đi liên hợp, sau đó thì sao?

Sau đó còn không phải đám ô hợp, năm bè bảy mảng? Mỗi người đều ngóng trông quân đội đối phương lên trước, sau đó ngược lại mỗi chi quân đội đều thiếu chiến lực.

Rõ ràng cơ hội nuốt Yến Triệu đang ở ngay trước mắt! Ngay trước mắt! Vì cái gì hết lần này tới lần khác có người muốn thừa dịp Ai gia phái binh xuất chiến, đến đoạt quyền Ai gia?"

Tạ Vi phẫn nộ không thôi.

Xa xa truyền đến tiếng xà nhà sụp đổ, nàng nhìn ra bên ngoài, đã thấy lửa lớn hừng hực thiêu đốt lại cắn nuốt một góc cung điện nào đó.

Mà ở phía dưới chính là Phi Hùng quân đang đối kháng với đám Hoàng thành vệ.

Tướng quân cưỡi bạch mã ngân thương đi đầu, đi tới đâu đánh đó không gì cản nổi.

Tạ Vi híp mắt xa xa nhìn vị tướng quân đã từng bảo vệ ở bên cạnh nàng, hít sâu một hơi, nàng quyết định đi ra khỏi nơi này, sau đó cùng Long Mạch hảo hảo đàm phán.

Nếu Hộ nhi muốn thượng vị, vậy để cho y thượng vị.

Đây không phải là sự trưởng thành của y sao?

Mặc dù trưởng thành cũng quá mức không có lấy đại cục làm trọng, nhưng lúc này đây y cuối cùng là chân chính bắt được cơ hội.

Tạ Vi sửa sang lại phượng bào vàng sẫm, lại ổn định búi tóc, liền muốn đi ra.

Đột nhiên, một thanh âm từ trong bóng tối truyền ra.

"Nhị tỷ, đừng đi ra ngoài."

Tạ Vi cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, lại nhìn thấy đột ngột xuất hiện ở trong cung điện áo xám đao khách đang cười cười nhìn về phía nàng.

Đao khách áo xám này không phải Lý Nguyên thì là ai?

"Sao chàng lại tới đây?"

"Ta đến sớm, xem kịch cả đêm, lúc này mới tới tìm tỷ."

"Chàng!"

Tạ Vi có chút không nói gì: "Chàng đều xem kịch, vậy khẳng định là thấy rõ, như thế nào bây giờ mới ra tay? Có phải là... lại nằm trong tầm kiểm soát của chàng."

Lý Nguyên lắc đầu nói: "Nhị tỷ, ta chỉ là tới mang tỷ rời đi, cũng không có ý định ra tay."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Vi sinh ra vẻ ngạc nhiên, nàng kinh ngạc nói: "Vì sao?!"

Lý Nguyên nói: "Đi trước rồi nói sau."

"Ai gia không đi! Ai gia..."

Tạ Vi còn muốn nói thêm, Lý Nguyên cũng đã lấn người mà lên, khuyên nhủ: "Xuất thủ với tỷ không phải Long Mạch, cũng không phải Hộ nhi, hoặc có lẽ... cũng không phải Tiên Vực, đó là một lực lượng ẩn giấu càng sâu, ngay cả ta cũng chưa từng thấy rõ.

Nhảy ra ngoài trước, rồi xem lại cục diện, được chứ?"

Một lực lượng ẩn giấu càng sâu?

Tạ Vi không dám tin: "Chàng nói bậy, căn bản không có..."

Nàng còn chưa nói xong, Lý Nguyên đã giơ tay lên.

Chát!

Một tiếng vang nhỏ, Tạ Vi mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

Lý Nguyên nhấc nàng lên, khiêng lên vai.

Kỳ thật hắn cũng nhìn ra, Thái hậu trong khoảng thời gian này áp lực cực lớn, lúc này cũng đã có chút "bốc đồng" cùng "không tỉnh táo", hiện tại càng là bị vây ở biên giới "hoàn toàn mất đi lý trí".

Mà loại trạng thái này, thường thường sẽ xuất hiện ở trên người "kẻ thua cuộc".

Nếu hắn không đến, Thái hậu bị vây quanh sẽ chỉ có một kết cục, đó chính là... chết.

Đừng nói cái gì "Thiên tử nói nhất định phải đem Thái hậu còn sống mang tới trước mặt y", loạn chiến cùng nhau, ngộ sát mấy người, chẳng phải là hết sức bình thường sao?

Tạ Vi không sống được đến trước mặt Thiên tử.

Mà Lý Nguyên che chở nàng mạnh mẽ lưu lại, nhưng cũng không hề có ý nghĩa.

Đến lúc đó, hắn một bên phải đối mặt vô cùng vô tận sóng ngầm, một bên phải gánh vác áp lực đến từ các quốc gia, một bên còn phải đối mặt Nam Man tập kích bất ngờ, một bên còn phải ứng đối với quấy nhiễu đến từ Long Mạch, thế lực thần bí và Tiên Vực.

Thái hậu giống như một quân cờ đã bị vây quanh.

Bị vây rồi, quân cờ này liền nên bị kéo đi, vứt bỏ, chết đi, nếu là mạnh mẽ tiếp tục tồn tại, đó là đối địch với toàn bộ đại cục đại thế, đến lúc đó không biết phải bị cuốn vào bên trong bao nhiêu sự tình chó má xui xẻo vô tận.

Chơi cờ nha, phải tuân thủ quy củ đúng không?

Nhất là Lý Nguyên cảm thấy hắn còn là một người không có tư cách ngồi ở trên bàn cờ, vậy thì càng phải tuân thủ quy củ.

Bất quá, hắn cũng không hy vọng Thái hậu chết.

Cho nên, hắn đến nơi này trước, dẫn đầu giúp đỡ đối thủ thần bí kia một bước, nhấc quân cờ Thái hậu này lên.

Tay trái của Lý Nguyên đè lên chân Thái hậu, lại dùng tay vuốt vuốt chiếc váy phượng màu vàng sậm của nàng, trơn tru che lại cặp mông đầy đặn trước đây.

Tiếp theo, hắn từ trong ngực lấy ra mặt nạ mấy văn tiền đeo lên, tiếp theo lại nhẹ nhàng gõ gõ bàn.

Trong bóng tối cung điện, đột ngột đi ra hai nữ tử mặc áo đen, đội mũ cao màu đen.

Đây là Vô Thường của Phán Quan Ti.

Hai vị Vô Thường trong tay khiêng một người, vừa đến thâm cung này liền bái lạy Lý Nguyên, nhiệm vụ các nàng nhận được chính là toàn lực phối hợp với vị tồn tại thần bí này.

Mà vài năm trước, vị này liền đem các nàng dẫn vào Dao cung, lại ở chỗ này tiến vào phố quỷ.

Sau đó, các nàng vẫn dừng lại ở phố quỷ.

Diêm Quân nương nương thủ đoạn phi phàm, trong những năm này lại sáng tạo ra một loại lực lượng mới, đó chính là "không cần chờ đợi, trực tiếp ra vào phố quỷ", điều này khiến cho các nàng không cần giống như hành hài lúc ban đầu, không cần bảy vòng tám vòng hồi lâu mới có thể tiến vào phố quỷ.