Chương 698 Nhất Trượng Hồng Lăng không dám tiến lên, Dao cung đại hỏa, toàn thân trở ra (3)
"Mau bố trí đi."
Lý Nguyên thản nhiên nói.
Hai vị hắc y Vô Thường của Phán Quan Ti cung kính đáp một câu, sau đó nhanh chóng đem thi thể mà họ đang nhìn đặt lên trên giường, lại khiến cho hai người dây dưa cùng một chỗ, tiếp đó lại nhanh chóng ở trong cung này tăng thêm chút "dấu vết cần thiết".
Lý Nguyên liếc mắt, cả hai đúng là dáng vẻ của Tạ Vi và Thường Tín, chỉ có điều... hai thi thể được chọn làm Tạ Vi, Thường Tín từ hai tử tù vốn có hình thể tương tự được âm trang.
Thi thể vận chuyển từ phố quỷ, hoàn toàn có thể từ địa phương khác tiến vào, lại thông qua nơi này đi ra.
Hắc y Vô Thường làm xong những thứ này, chính là nhanh chóng tưới dầu, sau đó một ngọn lửa lớn đem nơi này đốt lên, tiếp đó đối với vị tồn tại thần bí này bái lạy, liền nhanh chóng xoay người rời đi, thông qua một cửa vào chật hẹp tiến vào phố quỷ.
Lý Nguyên đặt Tạ Vi xuống, chuẩn bị rời đi trước, sau đó dùng bàn tay quỷ kéo Tạ Vi ra.
Nhưng hắn vừa mới động, bỗng nhiên cảm thấy điều gì đó.
Tạ Vi ở đó chính là mật đạo của Dao cung, lại thêm Tạ Vi bố trí không ít nghi trận, cho nên trong chốc lát cường giả đánh tới nơi này mới không tìm được.
Nhưng lúc này lửa lớn, lại trong nháy mắt làm bại lộ nơi này.
Tuy nói cả Dao cung đều đang bốc cháy, nhưng đối với cường giả chân chính mà nói, nhất định có thể phát hiện điểm dị thường của nơi này.
Quả nhiên, có người đến.
Đó là tiếng bước chân lặng lẽ, rất nhỏ rất nhẹ, còn hơn bất cứ người nào Lý Nguyên từng gặp, bao gồm Thanh Hãn Thành lúc trước, bao gồm đệ tử Tiên Vực hắn chờ tới ngày đó.
Nhưng mà, vậy thì sao?
Hắn giơ tay lên, tùy ý vẫy một cái.
Một đạo hồng lăng đẹp mắt từ trong tay áo hắn bay ra, tựa như linh xà chui qua khe cửa thiêu đốt, sau đó xuất hiện ở lối vào vào ngoài cửa.
Hồng lăng bồng bềnh, chớp mắt đâm quang, ẩn chứa uy năng cực lớn.
Nó quanh quẩn như gợn sóng, róc rách mà động, nếu là người bình thường còn nói đây chỉ là một sợi dây đỏ bình thường đang bay ở giữa không trung.
Nhưng người bình thường cũng tuyệt không bao gồm người tới lúc này.
Tiểu quỷ áo đỏ bím tóc tận trời tay cầm đoản đao, đầu lưỡi liếm qua lưỡi dao, trên lưỡi dao vẫn có máu trong tim không ít người, cường giả trong Ám vệ ở trước mặt nó, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Thân hình nó tựa như gợn sóng ẩn trong bóng tối, rất nhanh đi tới trước cung điện thiêu đốt dị thường này.
Trong con ngươi lạnh lùng của Ngư Tràng hiện lên vẻ trêu tức, ở mảnh đất này, nó muốn giết ai thì giết người đó.
Về phần vị Thái hậu này...
Thọ nguyên của nàng sẽ kết thúc vào hôm nay.
Nàng đã nuôi lớn Thiên tử, mà nàng lại trở thành người cản đường.
Ngư Tràng nghĩ như thế, đột nhiên đồng tử lại co rút nhanh, thân hình nhanh chóng đi tới cũng bị ép ngừng lại.
Nó thấy được một đạo hồng lăng lơ lửng trước cửa.
Nó nhìn dải lụa đỏ kia, đột nhiên rùng mình một cái, sau đó không chỉ không tiếp tục tiến lên, ngược lại lui về sau.
Nó hoàn toàn không thể nào hiểu được dải lụa đỏ này là cái gì.
Nhưng nó biết, lụa đỏ này có thể dễ dàng giết chết nó, giống như giết chết một con kiến hôi.
Chỉ chốc lát sau, xa xa tướng quân cưỡi ngựa cao to cũng xách thương vọt tới nơi này, phía sau tướng quân vẫn còn đi theo không ít kỵ binh Phi Hùng quân.
Nhưng Cao Khai Bình còn chưa phản ứng, con ngựa trắng dưới háng gã từ quỷ mã biến thành đã nhanh chóng ngừng lại.
Mắt ngựa lóe ra ánh sáng màu xanh sợ hãi, âm u nhìn chằm chằm vào dải lụa đỏ kia, nhưng cũng không dám tiến thêm bước nào nữa.
Cao Khai Bình ngẩng đầu nhìn về phía dải lụa đỏ kia, trong lúc nhất thời cũng im lặng.
"Tướng quân! Chúng ta..."
Một tên dưới trướng của gã mở miệng.
Cao Khai Bình đưa tay ra hiệu cho kẻ đó đừng nói, sau đó ngưng trọng nhìn về phía dải lụa đỏ, lại nhìn sang tiểu quỷ áo đỏ cách đó không xa.
Ở trong mắt vị thích khách hai ngàn năm trước đã trở thành "ác mộng" khủng bố, gã thấy được một loại cảm xúc tên là "sợ hãi".
Hồi lâu, lại hồi lâu
Dải lụa màu đỏ huyền bí đột ngột biến mất không còn tăm tích.
Cao Khai Bình lúc này mới là giơ tay ra hiệu.
Hai kỵ binh Phi Hùng quân cầm thương xông vào cung điện thiêu đốt, rồi quay ngược trở lại.
Cánh cửa bị ngọn lửa bao bọc "Rầm" một tiếng nện xuống, mọi người thấy rõ ràng, thâm cung kia sập xuống, một đôi nam nữ đang ôm ấp.
Mơ hồ có thể thấy được, nữ tử trên người mặc áo choàng kim phượng màu vàng sẫm của Thái hậu, nam tử thì mặc mãng bào tương ứng Vương gia.
Hai người đó ôm nhau bất chấp sự xấu hổ, dần dần bị hủy diệt... tan biến trong lửa.
Cao Khai Bình im lặng nhìn, đợi đến trong phòng bị đốt kém không nhiều lắm, gã mới nói một tiếng: "Dập lửa!!"...
Ọt ọt ọt ọt ọt ọt ọt ọt ọt
Tạ Vi bị tiếng bánh xe chuyển động đánh thức.
Nàng đỡ trán, nói: "Ai gia... Ai gia..."
Sau khi nói mấy chữ, nàng đột nhiên nhớ tới tình cảnh của mình, vội vàng vén rèm xe lên, đã thấy bên ngoài xe là một mảnh đồng hoang.
Cỏ xanh như tấm thảm, cây cối sum xuê.
Xa hơn nữa là dãy núi nhấp nhô.
Nàng lại vén rèm cửa trước mặt lên, đã thấy một nam tử áo xám đang đánh xe.
Nam tử này, nàng nhận ra, thật sự là muội phu của nàng - Tây Môn Cô Thành.
"Nhị tỷ, tỷ tỉnh rồi à?" Lý Nguyên nói.
Tạ Vi trầm mặc thật lâu, hỏi: "Ngọc Kinh thế nào rồi?"
Lý Nguyên nói: "Thái hậu cùng Tiêu Dao vương cảm thấy đại thế đã mất, ở trong lửa tự thiêu mà chết."
Tạ Vi đột nhiên lao ra khỏi màn xe, nhảy xuống dưới xe ngựa.
Lý Nguyên ghìm dây cương, nhìn nàng nói: "Nhị tỷ, còn muốn quay về sao? Bên cạnh tỷ đều bị thẩm thấu thành cái sàng rồi."
"Không đời nào!"
"Không có gì là không thể."
"Đó là ai?"
"Thế lực thần bí vừa mới nổi lên, có lẽ bọn họ vẫn luôn ở đây, nhưng ngủ đông."
"Điều gì đã buộc họ phải xuất hiện?"
"Nam Man xâm lược." Lý Nguyên thuận miệng nói: "Tỷ sợ là còn không biết, mục đích chân thức của xâm lấn Nam Man, kỳ thật cũng không phải vùng đất núi sông này, mà là hủy đi ruộng thịt cùng quỷ vực.
Hiện tại Tiên Vực không còn, có người ngồi không yên, liền từ trong bóng tối xông ra, muốn ngăn cản cuộc xâm lấn của Nam Man."
"Nhưng tại sao Long Mạch phải làm như vậy?"
"Long Mạch là vì giúp Thiên tử thề chết bảo hộ quốc gia, tự nghĩ chống đỡ Nam Man. Nhưng nó có lẽ còn chưa thấy rõ thế lực này."
Lý Nguyên nói: "Đều là ta suy đoán lung tung.
Bất quá, chính lúc này, Thái hậu thật đáng chết, cho nên ta đã giúp tỷ chết trong Dao cung."
Tạ Vi im lặng không nói gì, đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt, phượng bào vàng tối hỗn độn bị gió thổi lên, làn váy lay động, lộ ra màu trắng như tuyết trên giày phượng.
"Nhị tỷ, hiện tại tỷ đã không còn là Thái hậu nữa, theo ta về Nam Địa, đến ở bên cạnh ta và Tiểu Du Nhi." Lý Nguyên nói.
Tạ Vi nhìn mũi chân, nhẹ giọng nói: "Ai gia... Ai gia... Ta... Ta vẫn là không nên đi đi."
Lý Nguyên vẫy vẫy tay, cười nói: "Nhị tỷ, chuyện quá khứ kia không phải đều là chuyện giữa Thiên tử cùng Hoàng hậu, Tiêu Dao hầu cùng Thái hậu nha, tỷ vẫn là nhị tỷ của ta cùng tiểu Du Nhi, nàng ấy vẫn nghĩ đến ngươi, nhớ kỹ ngươi đâu."
Tạ Vi cắn cắn môi, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam tử trên ngự thủ tịch, nhẹ giọng hỏi: "Thật không có hy vọng lật ngược tình thế?"
Lý Nguyên hỏi ngược lại: "Tại sao phải lật ngược tình thế ở chỗ này?"
Tạ Vi thở dài một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Vậy chuyện của chúng ta tuyệt đối đừng để ai biết. Chúng ta... chúng ta thật ra không thể."
"Là Thiên tử và Hoàng hậu, là Tiêu Dao hầu và Thái hậu." Lý Nguyên nhấn mạnh.
Tạ Vi gật gật đầu, đáp một tiếng "Ừm", sau đó lại đi vào xe ngựa.
Đột nhiên, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Có lẽ, đã đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới rồi.