Chương 715 Đế dị chi tranh, Nhân hoàng chế thống (1)
Hoàng cung u ám, cột sáng từ bên ngoài nghiêng chiếu nửa sáng nửa tối trên gò má Cơ Hộ.
Hơn hai ngàn năm trước là thích khách truyền kỳ - Ngư Tràng, giờ phút này từ trong bóng tối hiện ra, tay cầm đoản đao, bảo vệ ở trước mặt Thiên tử.
Bên ngoài cửa cung ầm ầm một mảnh.
Âm thanh giáp đồng mũ sắt, đao gươm trường kích va chạm thành thủy triều, mãnh liệt ầm ầm.
Tiếng nỏ mạnh mẽ bắn ra ngoài cung điện thỉnh thoảng vang lên, phảng phất như cơn mưa rào không ngừng.
Cấm địa hoàng cung, tiếng binh đao vang vọng.
Thế này là sao?
Rất đơn giản, có người đang tiến đánh hoàng cung.
Người này chính là Cao thái phó.
Giờ này khắc này, Đại tướng quân Tạ Phong đang ở phía nam Hãn Châu đạo để phòng thủ cổng vào Ngọc Kinh, mà Cao Khai Bình cũng ở bên ngoài trấn thủ yếu địa, ở đây người thật sự thủ vệ Thiên tử ngoại trừ một ít thủ vệ không đủ thành lập một đội quân ra, thì có thể lên mặt bàn cũng chỉ còn lại có một người Ngư Tràng.
Trong loạn quân nơi xa đang vang lên từng đợt âm thanh.
"Cơ Hộ không phải Long tử, mà là con riêng của Tiêu Dao hầu, nếu không làm sao xưng phụ?"
"Cơ Hộ, hôn quân!"
"Cơ Hộ, nhận lấy cái chết!"
Lời đồn "Thiên tử là con riêng của Tiêu Dao hầu" mấy năm trước vẫn mơ hồ lan truyền.
Tuy nói rất nhiều người biết thật hoang đường, nhưng người biết chân tướng, thân cận với Thiên tử dù sao cũng là số ít.
Nhưng là, Thiên tử thừa nhận Tiêu Dao hầu, hơn nữa chính miệng xưng Giả phụ, liền biến lời đồn này thành ngọn lửa mạnh nhất.
Loại chủ đề liên quan đến bí sự cung đình này luôn truyền đi rất xa, mặc dù lúc trước trong triều đã sớm trấn áp loại tin đồn này xuống, nhưng giờ phút này loạn quân bộc phát ra thanh âm như vậy, lại không ngờ có thể công khai.
Cơ Hộ ngồi trên ghế vàng Cửu Long, trầm mặc nhìn về phía xa xa.
Mà trong mắt y, vị thích khách truyền kỳ kia vẫn luôn mang vẻ mặt trêu tức, nhưng giờ phút này không hiểu tại sao lại có chút hoảng hốt.
Cơ Hộ hỏi: "Ngư Tràng, ngươi làm sao vậy?"
Ngư Tràng vừa mở miệng, đúng là hàm răng đang "đắc" mà run rẩy.
"Long Mạch, xảy ra đại sự."
Cơ Hộ hỏi: "Chuyện gì?"
Ngư Tràng không nói, hoặc là nói không dám tin, không dám nói, hoặc là đã kinh hãi không cách nào nói chuyện.
Hai người đối thoại, tiếng chém giết càng lúc càng tới gần, từ bốn phương tám hướng vây quanh điện Long Ngâm.
Thiếu niên Thiên tử nhìn thoáng qua Ngư Tràng sắc mặt tái nhợt, thập phần dị thường, một mình đứng dậy, xoay tròn cơ quan Ám các, tiến vào Ám các, lấy ra con diều không chữ kia, rồi một lần nữa trở về.
Y chưa từng ngồi trên long ỷ, mà là ngồi trên thềm đá dưới long ỷ, dùng thần sắc ôn nhu an tĩnh nhìn con diều kia, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc biến ảo, một đôi con ngươi nham hiểm nhìn chằm chằm phương xa.
"Ngư Tràng, nếu chuyện không thể vãn hồi, cho trẫm một cái thể diện." Thiếu niên Thiên tử đột nhiên nói, nước mắt của y đã khóc hết, y mất đi mẫu thân, ấm áp của y cũng sớm hóa thành một vệt hơi nước có lẽ chưa bao giờ tồn tại.
"Chỉ là trước tiên đợi trẫm hiểu rõ, vì sao thái phó, còn có rất nhiều tướng quân muốn mưu phản."
Y nhắm mắt lại.
Sự tình xảy ra quá nhanh.
Lúc trước, bởi vì đại quân ra khỏi thành, mẫu hậu và Tiêu Dao hầu bị vây quét rồi tự thiêu mà chết.
Bây giờ đã đến phiên y rồi sao?
Mảnh đại địa này, y chưa từng chân chính hiểu rõ?
Âm mưu phức tạp đan xen, Cái gì là thật? Cái gì là giả? Y thật sự thấy rõ sao?
Đúng lúc này, Ngư Tràng dưới điện đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, tiếp theo hai tay che đầu, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt như giấy vàng.
Gã là trung hồn tồn tại nhờ Long Mạch, hiện tại Long Mạch đang nhanh chóng vỡ nát, gã tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng cực lớn.
Thiếu niên Thiên tử quan sát Ngư Tràng, cũng không kinh hoảng.
Ầm!
Đại môn điện Long Ngâm đột nhiên truyền đến tiếng nổ.
Một cỗ thi thể không đầu đập cửa, lăn vào trong điện.
Trước điện đã máu chảy thành sông, khuôn mặt Cao thái phó nho nhã, tay cầm trường kiếm đứng xa xa nhìn thoáng qua Thiên tử ngồi ngay ngắn dưới long ỷ, lại nhìn lướt qua Ngư Tràng đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, gã mỉm cười, bước đi vào, sau đó tùy ý đóng cửa lại, nói: "Hoàng đế Đại Chu mê muội mất cả ý chí, ngay cả chết cũng không ngồi trên long ỷ, đây là phản nghịch chừng nào? Hay là ta chưa dạy dỗ được ngươi?"
Thiếu niên Thiên tử nghe được bốn chữ "Hoàng đế Đại Chu" này sửng sốt một chút, rất nhiều vấn đề y vốn dự định hỏi đã có vài phần đáp án mông lung, những đáp án này rất khó tin, nhưng trong thế đạo yêu ma quỷ quyệt này, có cái gì không có khả năng?
Y thản nhiên nói: "Ngươi không phải Cao thái phó, ngươi là ai?"
Cao thái phó cũng không tiếp tục bồi y nói chuyện, mà là nhanh chóng nhìn lướt qua Ngư Tràng đang thống khổ kêu trên mặt đất, đột nhiên giơ tay lên lắc lư, trường kiếm leng keng mà ra, chốc lát lướt đến gần Ngư Tràng.
Trên kiếm mang theo huyết khí lẫm liệt, nháy mắt chém về phía Ngư Tràng.
Thanh kiếm như vậy, trước kia không có tư cách đụng tới Ngư Tràng, nhưng giây lát sau huyết quang lóe lên... trực tiếp chém đầu của Ngư Tràng xuống.
Này vẫn chưa dừng lại.
Hai ngón tay Cao thái phó hơi gập lại, kiếm quang đan vào nhau thành lưới, nhanh chóng băm thân thể Ngư Tràng thành mảnh vụn.
Cứ như vậy, chính là sau này dù có khả năng khôi phục, cũng cần rất nhiều thời gian.
Chớp mắt, vị thích khách truyền kỳ hơn hai ngàn năm trước đã biến thành một đống thịt băm.
Máu của đống thịt băm này tựa như đã mất đi hoạt tính, cũng không còn dính lại, giao hòa, lần nữa hồi sinh lại Ngư Tràng, mà chính là lộp bộp êm ái rơi trên mặt đất.
Điều này biểu thị thích khách truyền kỳ này đã vĩnh viễn không thể sống lại.
Cao thái phó cẩn thận nhìn chằm chằm đống thịt băm kia một lát, lúc này mới một lần nữa quay đầu nhìn về phía thiếu niên Thiên tử, sau đó cười nói: "Thôi được, chung quy là Thiên tử cuối cùng, cũng là người số khổ ngồi trên ngôi vị Hoàng đế này.
Trẫm sẽ nói vài lời với ngươi."
Bởi vì đại cục đã định, gã rất có hứng thú bàn luận.
Mà cách xưng hô của gã cũng rất thú vị.
"Trẫm chính là Quân vương cuối đời Hạ, Hạ Xa.
Trẫm dạy cho ngươi những thứ kia, kỳ thật rất có ích, đó là đạo đế vương chân chính.
Đáng tiếc ngươi không dùng được."
Thần sắc Cơ Hộ không thay đổi, chỉ yên tĩnh nhìn gã.
Cao thái phó, hoặc là nói Hạ Xa lại có thêm vài phần hứng thú nói chuyện.
Một quân vương mặc dù trẻ tuổi, lại đã có phong thái mới có tư cách cùng gã tán gẫu một lúc.
"Ngươi nhất định rất tò mò, rõ ràng ta chính là Cao thái phó, thân gia trong sạch, tất cả đều có thể tra ra, nhưng vì sao lại đột nhiên biến thành quân vương Hạ Triều."
Hạ Xa ung dung nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, trên thế giới này có Thánh Nhân chân chính, nhưng những Thánh Nhân này lại không giống trong tưởng tượng của người thường.
Bọn họ cũng không phải loại thanh cao vô vi kia, tay áo không hỏi tồn tại của nhân gian, mà là giống như ngươi và ta, đều có tham vọng.
Đương nhiên, bọn họ được gọi là Thánh Nhân cũng chỉ là xưng hô của chúng ta.
Đối với bọn họ mà nói, bọn họ gọi là... Tinh Linh."
"Tinh Linh?"
Cơ Hộ bị gợi lên sự tò mò.
Hạ Xa nói: "Chỉ tiếc là Tinh Linh không phải một vị mà là vài vị.
Thế nhưng Chúa tể tinh linh vùng đất này chỉ có một, vị kia đã trở thành Đế tinh.
Đế tinh lấp lánh, chiếu sáng trên không trung.
Phần còn lại là Dị tinh.
Tranh chấp giữa Đế tinh và Dị tinh, đã tồn tại từ lâu."
"Đế tinh thì như thế nào? Dị tinh thì như thế nào?" Cơ Hộ hỏi.
Hạ Xa đưa tay chỉ một cái, chỉ vào Ngư Tràng nói: "Long Mạch, ngươi có thể xem như một tia khí tức của Đế tinh.
Tất cả những người chết trên mảnh đất này, thực sự đều được Long Mạch bảo tồn, nhưng dù cho là người có năng lực như hắn ta cũng chỉ có thể chống đỡ mấy trung hồn đi lại trên mặt đất.
Biết tại sao không?"