Chương 716 Đế dị chi tranh, Nhân hoàng chế thống (2)
Cơ Hộ nói: "Bởi vì dị tinh, với lực lôi kéo của dị tinh làm tiêu hao lực lượng Long Mạch.
Bầy sói nhìn trộm hổ, hổ này dù có mạnh hơn, thì cũng sẽ kiệt sức dưới sự tiêu hao không ngừng.
Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân, rung chuyển cùng an ổn luôn luân phiên.
Mà Đế tinh, có lẽ cũng là thay phiên ngồi ở đó đi?
Hôm nay Đế tinh, ngày khác Dị tinh.
Hôm nay Long Mạch hiển hách, nhưng ngày hôm trước lại chưa chắc là như vậy."
Hạ Xa khen: "Suy một ra ba, không sai.
Đại Chu có Long Mạch Đại Chu, mà Đại Hạ ta, cũng có Long Mạch Đại Hạ.
Trẫm được Long Mạch kia bảo tồn, sau đó lại rơi xuống đến trên người Cao thái phó này, thay thế nhân quả của lão, chủ trì trận hỗn loạn này.
Giữa Hạ Chu là Thương, mà nửa đoạn đầu của Thương vẫn là Đế tinh Hạ triều ta, nhưng nửa đoạn sau lại đổi thành Thương được Long Mạch nâng đỡ."
Cơ Hộ rốt cục mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Hạ Xa cười nhìn y.
Giờ khắc này, hai người dường như không phải là cừu địch, mà là lão sư và đệ tử một hỏi một đáp ở Ngự thư phòng ngày trước.
Thế nhưng màn hỏi đáp này đã kết thúc.
Đáp án cũng rất rõ ràng.
Hoàng đế nhân gian, bất quá chỉ là con rối của Đế Tinh, người ta muốn thay đổi triều đại, vậy liền thay đổi triều đại.
Dù là Hạ thì như thế nào, còn không phải một sáng thành Thương sao?
Cho dù là Thương thì thế nào, còn không phải một sáng thành Chu sao?
Cho nên, Thiên tử cũng là người mệnh khổ.
Người có số khổ nhìn thấy người có số khổ, tự nhiên sẽ nói thêm vài câu.
Bây giờ đã nói xong, Hạ Xa giơ tay lên, năm ngón tay đan xen nhau, trường kiếm linh khí bay lên, ông ông kêu lên.
"Giữa chúng ta cũng không có tư oán, có lẽ ngươi sẽ là Hoàng đế không tệ, lại có lẽ... một ngày nào đó trong tương lai ngươi sẽ thức tỉnh.
Nhưng khả năng này không lớn, bởi vì ngươi chưa có lực lượng, cũng không có trí tuệ, ngươi còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Nhưng ngươi phải đi rồi.
Vi sư tiễn ngươi một đoạn đường."
Hạ Xa muốn ra tay.
Giữa sinh tử, Cơ Hộ cũng không sợ hãi, mà cúi đầu an tĩnh nhìn con diều, đột nhiên hỏi một câu: "Lão sư, con diều này là thật hay giả?"
Hạ Xa nghe thấy hai chữ "lão sư", thân hình cũng chấn động, sau đó nghiêm mặt nói: "Thật."
Khi chữ này vừa dứt, Cơ Hộ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, y nở nụ cười.
Y cười cực kỳ vui vẻ, loại vui sướng này bộc phát từ chỗ sâu trong lồng ngực tựa như núi lửa bị kiềm chế đã lâu.
Y nhắm mắt, ấn diều xuống, tay phải đột nhiên nắm lấy trường kiếm bên cạnh, sau đó đứng dậy.
Khí phách vốn đã suy bại quanh người y đột nhiên tăng vọt, tựa như đang đốt cháy.
Hạ Xa hỏi: "Ngươi muốn đổi tư thế tốt hơn để chết sao?"
Cơ Hộ nói: "Chỉ là quán triệt đạo mà hắn nói."
Hạ Xa trêu chọc nói: "Không ngừng vươn lên?"
Cơ Hộ lại không nói nữa, y thân là Thiên tử, đương nhiên tiếp nhận tài nguyên tốt nhất, cũng học tập công pháp hoàng thất do trung hồn Long Mạch bảo tồn lại.
Nhưng lại bởi vì y là Thiên tử, y cần phải xem xét quá nhiều chuyện, thế cho nên hiện tại y cũng mới chỉ là lục phẩm.
Hạ Xa cười to nói: "Nếu không ngừng vươn lên hữu dụng, vậy sao ta và ngươi còn có thể trở thành con rối của thánh nhân đây?"
Gã bước về phía trước, trường kiếm linh khí kêu ông ông trong không trung đột nhiên tách ra, chia ra thành mấy chục cây, vờn quanh thân, hàn quang sáng quắc.
Gã đang cười, bởi vì gã không tin.
Gã đang lớn tiếng chất vấn, bởi vì... gã đã từng tin.
"Muốn ngươi sống thì ngươi sống, muốn ngươi chết thì ngươi chết.
Muốn triều đại các ngươi bị diệt vong, thì các ngươi sẽ bị diệt vong.
Ngươi có thể làm cái gì?
Ngươi lại hiểu được cái gì?
Chẳng qua là nghé con mới sinh, cho nên vẫn tồn tại ý nghĩ vọng tưởng ngây thơ."
Hạ Xa cười lớn.
Cơ Hộ hai tay cầm kiếm, xa xa tiếng chém giết nặng nề đánh đến tận đây, tựa như muốn phá vỡ cung điện này, ánh lửa cùng sóng nhiệt giao nhau một chỗ tựa như cuồng mãng quấn quanh điện Long Ngâm.
Thiếu niên Thiên tử hai mắt kiên định, cất cao giọng nói: "Thiên tử Đại Chu Cơ Hộ, nguyện bảo vệ non sông, thống nhất xã tắc. Chỉ còn lại một mình trẫm, trẫm... cũng sẽ không lui!"
Nam nhân kia nói với y phải không ngừng vươn lên.
Như vậy,"Bảo vệ non sông, thống nhất xã tắc" chính là không ngừng vươn lên của y.
Tuân theo đạo này, chỉ cần còn sống, sẽ không vi phạm.
Tay cầm kiếm của y càng thêm kiên định, thần sắc hai tròng mắt y cũng càng thêm kiên định.
Mặc dù khuôn mặt xấu xí, thân hình xấu xí, nhưng giờ khắc này Cơ Hộ lại làm cho người ta có một loại cảm giác quân lâm thiên hạ.
"Đáng tiếc sẽ không có ai nhìn thấy bộ dáng của ngươi lúc này.
Sách sử cũng không ghi lại khoảnh khắc này."
Hạ Xa lắc đầu, nói một câu "Đáng tiếc", sau đó giơ tay, xuất kiếm.
"Cô chính là cô, người ngoài không biết, vậy thì sao?" Cơ Hộ lộ ra nụ cười, y vung kiếm, lấy tư thế lục phẩm nghênh đón ngũ phẩm.
Hai đế hoàng cuối cùng cách thế hệ triều đại, vào giờ khắc này hung hăng va chạm.
Cơ Hộ bị đánh bay ra ngoài, trên người tràn đầy vết máu, nhưng y nhanh chóng lại đứng lên, đôi mắt âm lệ kia giống như dã thú điên cuồng lại bất khuất, động tác nhanh nhẹn giống như mãnh hổ gầm mãi trong núi rừng.
Chiến! Chiến! Chiến! Chiến đến khi không còn ý thức và sinh mệnh nữa!
"Chiến!"
Toàn thân thiếu niên Thiên tử đầy thương tích, phát ra tiếng rít gào.
Sâu trong đại địa, tiếng rồng ngâm kỳ dị đột nhiên vang lên.
Tiếng rồng ngâm kia hóa thành một tiếng thở dài già nua.
Hình như có lão giả vô hình ngồi ngay ngắn ở giữa đại địa, cầm quân cờ, hạ cờ.
Ngay sau đó, du quang ánh vàng khó nói lên lời nổi lên cuồn cuộn từ sâu trong lòng đất, mỗi một tia đều thâm nhập vào trong bùn đất nơi đây, hòa làm một thể với sơn hà đại địa nơi đây, thậm chí là cả bá tánh trên mặt đất.
Một loại biến đổi vĩ đại huyền bí đang xảy ra.
Huỳnh Trạc Yêu nhìn xuống đại địa, trong đôi mắt trắng như ngọc của ả hiện ra kỳ cảnh ở sâu trong đại địa.
Ả có chút kinh nghi bất định, bởi vì ả căn bản không rõ xảy ra chuyện gì.
Từng luồng du quang ánh vàng, dung nhập vào hoa cỏ, hoa cỏ càng tươi tốt hơn;
Dung nhập vào dòng nước, dòng nước càng trong suốt hơn;
Dung nhập vào dã thú, dã thú càng cường tráng.
Dung nhập vào bách tính, dân chúng càng tinh thần hơn;
Thế giới này vốn tựa như dát nhuộm màu xám, sau khi bị kim quang này gột rửa, tỏa sáng sức sống, rực rỡ hẳn lên.
"Đây là cái gì?"
Thiên Hoàng đang định rời đi cũng kinh ngạc nhìn một màn này.
Hắn ta và Hạ Xa giống nhau, đều là cường giả ẩn giấu trong Long Mạch Hạ triều, chỉ bất quá cho dù là hắn ta, cũng không thể hiểu rõ kim quang này là cái gì, mặc dù những kim quang này cũng rót vào thân thể của bọn họ, nhưng không có cảm giác gì.
Thiên Hoàng tâm niệm khẽ động, ngoắc một cái ở trong hư không, muốn thông qua vực lực để hút kim quang kia, nhưng lại thất bại.
Kim quang huyền diệu kia, tựa hồ cũng không phải thứ hắn ta có thể lấy được bằng vực lực.
Thiên Hoàng khẽ nhíu mày, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Huỳnh Trạc Yêu nói: "Sứ giả, ta muốn đi Đông Hải Tiên Vực, ta cần mau chóng khôi phục thực lực."
Huỳnh Trạc Yêu nhìn ánh sáng màu vàng kia, thật lâu sau mới nói: "Thiên Hoàng tiền bối, ngài vẫn nên ở lại trước, chờ chủ nhân tiêu hóa hai quỷ vực khác rồi hãy xuất phát."
Thiên Hoàng khẽ thở dài một tiếng.
Nhưng hắn ta cũng biết, nếu "Quỷ Hồ" xảy ra chuyện hắn ta sẽ phải chết.
Giống như "Long Mạch" xảy ra chuyện, những trung hồn kia đều chết đi.
"Được rồi." Hắn ta bất đắc dĩ đồng ý, sau đó lại hỏi,"Kim quang này rốt cuộc là cái gì?"