Chương 742 Đao vô địch thủ, Man Vương chung khúc (3)
Man Vương nói: "Nếu ta nhất định phải đi ra ngoài thì sao?"
Man nhân kia sửng sốt, bởi vì một năm qua Man Vương trở nên suy yếu, mọi chuyện đều nghe theo Man Hậu, y nói: "Kính xin Vương đừng khó xử tiểu nhân."
"Khó xử?"
Man Vương cười nói,"Ngươi đi nói cho đám lang kỵ đang canh gác kia, nói ta nhất định phải đi ra ngoài, ngươi hỏi bọn họ nên làm như thế nào."
Man nhân kia vội vàng chạy đi.
Chân Viêm Tuyết đỡ Man Vương lên sói, sau đó tự mình lên một con khác.
Hai con ngân lang ở trong ánh sáng rực rỡ của Khô Hỏa, đi ra ngoài.
Lúc mới đầu, bóng sói bị ánh lửa ở trung tâm thị tộc chiếu rọi không có bóng, dần dần hiện ra, dần dần dài ra, dần dần đen lại...
Lều vải xung quanh hơi mở ra, lộ ra gương mặt một vài nữ tử, nhưng họ chỉ nhìn ra bên ngoài rồi chợt buông lều xuống.
Mà trong ngoài doanh địa cũng chợt có tiếng vang dồn dập.
Không khí khẩn trương trong giây lát đã tràn ngập ra.
Bầy sói từ bốn phía bao vây lại đây, chặn lại mẹ con Man Vương đang từ trong doanh địa đi ra ở trước cửa.
Lang kỵ dẫn đầu cầm trường đao, lạnh lùng nói: "Man Vương nếu muốn rời đi, xin báo cho biết nơi muốn đi, sau đó ta sẽ đi hướng Man Hậu xin chỉ thị."
Thanh âm của gã có chút lãnh đạm, cũng có chút cứng rắn, bởi vì trong mắt gã vốn chỉ nhận Man Hậu, cho nên Man Hậu mới yêu cầu gã tới canh giữ Man Vương.
Huống chi, trong mắt gã Man Vương quá khứ tuy mạnh, nhưng hiện tại đại nạn đã đến, lão hổ bị mất răng còn sợ cái gì nữa?
Còn uy vọng?
Một vị Vương bại trận trên sông Trường Miên còn có uy vọng gì?
"To gan!"
Chân Viêm Tuyết giận dữ mắng.
Trong bầy lang kỵ một mảnh an tĩnh, ngay sau đó bộc phát ra tiếng cười to, cười nhạo.
Thủ lĩnh cầm đầu lang kỵ nói: "Mời trở về."
Tiếng nói vừa dứt, thủ lĩnh lang kỵ này chợt ngừng lại, bởi vì gã nhìn thấy một con quạ đen kịt chậm rãi mà đáp xuống trên vai Man Vương.
Lang kỵ cùng với thủ lĩnh lang kỵ đều không dám chậm trễ, vội cung kính nói: "Nha mẫu."
Quạ đen đồ đằng và sói bạc đồ đằng, chính là hai đại đồ đằng của Tây Cực.
Đối mặt với chính chủ trên đồ đằng, ai cũng không dám bất kính.
Huống chi ai cũng biết, Nha mẫu còn có một thân thể mạnh mẽ khó tin đang ở phụ cận.
Quạ đen ô ô lạnh lùng nói: "Ta muốn dẫn y đi, các ngươi muốn ngăn cản sao?"
Thủ lĩnh lang kỵ cười khổ nói: "Kính xin Nha mẫu cho biết, ngài muốn đem Man Vương đi nơi nào?"
Quạ đen vốn định nói "ra ngoài tản bộ", nhưng lời vừa đến miệng, cảm thấy nói dối ở chỗ này cũng chẳng có ích gì, dù sao nơi này kỳ thật đều nằm dưới sự giám thị của Man Hậu, ngược lại nàng nói loạn sẽ làm mất mặt mũi, vì thế nói: "Hãy nói lại với Man Hậu rằng, con trai của Thái dương chi mẫu đã mệt mỏi, y sẽ được dẫn đến nơi ngủ say, ở nơi đó linh hồn của y sẽ được an nghỉ."
Thủ lĩnh lang kỵ nói: "Ta sẽ thành thật chuyển cáo, chỉ là kính xin Nha mẫu chờ một lát, được không?"
Quạ đen vẫy cánh nói: "Ngươi dám để bản tọa đợi? Ngươi ăn gan báo tim sói sao?!"
Thủ lĩnh lang kỵ:...
Đúng lúc này, sông băng bên cạnh gã đột nhiên truyền đến thanh âm "ken két".
Nháy mắt, một nữ tử điềm đạm như được tạc từ băng tuyết thành đột nhiên xuất hiện trong ánh sáng mờ ảo, tay cầm băng trượng lạnh lùng nhìn nơi này.
Thủ lĩnh lang kỵ vội vàng vung tay lên.
Lang kỵ nhanh chóng tách ra, nhường ra một con đường.
Nữ tử băng tuyết điềm đạm kia chợt chìm vào trong lòng đất, quạ đen nhỏ đứng ở đầu vai Man Vương, mang theo hai con sói bạc ngạo nghễ nghênh ngang đi qua giữa lang kỵ.
Một lát sau, một nhà bốn người gặp mặt trong băng tuyết ngập trời.
Hai mắt Man Vương đỏ lên, quỳ gối trước mặt nam tử vẫn là dáng vẻ thiếu niên kia, nước mắt chảy ròng ròng.
"Cha!"
Lần trước y khóc có lẽ là lúc sinh ra.
Lý Nguyên nhìn nam tử khôi ngô đã già nua trước mắt, khẽ nhắm mắt, trong đầu hiện lên cảnh hơn ba mươi năm trước, nam hài lục phẩm kia đang tìm người đánh nhau khắp nơi, cả thị tộc chỉ có Man Vương như hắn mới có thể khiến y tận hứng, cho nên đứa nhỏ này ngày nào cũng hỏi "Cha ta, cha ta đâu."
Sau đó, Cửu Diễm thị tộc bùng nổ biến động.
Những người cũ không muốn nhìn thấy người mới nổi dậy, do đó đánh cắp cây rìu của Man Vương.
Chỉ là cây rìu này của Man Vương còn chưa rơi vào tay phản tặc, đứa nhỏ này đã dùng thủ đoạn đẫm máu để dẹp loạn, tiếp đó cầm lại cây rìu hoàng kim kia, giẫm đạp lên thi thể máu tươi leo lên ngai vàng Man Vương.
Sau đó lại là đủ loại sự tình phát sinh!
Rất nhiều suy nghĩ lướt qua, Lý Nguyên ôn nhu nhìn nam nhân vạm vỡ đang quỳ gối trước mình, nhẹ nhàng nói: "Con đã sáng chói như ánh mặt trời, cha cảm thấy tự hào về con."
Hầu kết Man Vương lăn lộn, nước mắt chảy ào ào ra lại lộ ra nụ cười phức tạp.
Lý Nguyên nắm lấy tay y, nâng y dậy, nói: "Cha sẽ đưa con đến Thần Linh mộ địa, đại tỷ của con sẽ trông coi con.
Cũng chính là ngủ một giấc, tỉnh ngủ sẽ đạt được tân sinh.
Cha nghĩ, nhiều Thần Linh nằm ở bên trong như vậy, không đến nỗi gạt người."
Man Vương không nói thêm gì nữa, mà gật gật đầu, nói: "Tất cả đều nghe cha an bài, chỉ là trong tay Man Hậu còn có không ít tam đầu lang kỵ, những lang kỵ kia tập hợp lại, dù là trưởng tỷ cũng không phải là đối thủ."
Lý Nguyên nói: "Cha dẫn con đi, không ai ngăn được."
Hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía Chân Viêm Tuyết.
Vốn là một cô gái ngốc ngếch, sau đó đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, Vương mẫu cũng đang mỉm cười nhìn một màn này.
Lý Nguyên nói: "Ở Tây Cực đợi cả đời, có muốn ra ngoài xem hay không?"
Chân Viêm Tuyết ôn nhu nói: "Thiếp vẫn luôn chờ chàng, chàng đi đâu, thiếp đi chỗ đó."
Đối với nàng ta và Man Vương, chủng tộc cùng với tất cả đều không còn quan trọng, còn lại chung quy vẫn là tình thân.
Lập tức, Lý Nguyên lại thay đổi bộ dáng, hóa thành một nam tử hơi mập lúc trước từng dùng qua Yến Vân đạo, dáng vẻ này trói chặt trăm trượng kim thân của hắn.
Một nhóm ba người một chim, cứ như vậy đường đường chính chính đi vào Thần Linh mộ địa.
Theo quá trình di chuyển của bọn họ, toàn bộ Tây Cực đều sôi trào lên.
Một đám lang kỵ bắt đầu điều động, tụ tập về hướng lối vào Thần Linh mộ địa.
Mạnh Hạnh Tiên nghe tin tức xong, lại trực tiếp giấu diếm con trai, trực tiếp rút ra át chủ bái mà ả để lại lúc này —— ba trăm con tam đầu lang kỵ, liền vội vàng đi về hướng Thần Linh mộ địa.
Khi Lý Nguyên đi tới hoa viên băng tinh khổng lồ, thứ nghênh đón bọn họ đã là hơn ba ngàn lang kỵ.
Chỉ là những lang kỵ này không phải là quân đội lang kỵ, mà chỉ là một con sói bạc tuần tra bình thường xung quanh, kỵ sĩ trên sói cũng chỉ là lục phẩm bình thường.
Nhưng chính giữa ngăn cản là tam đầu lang kỵ đang tản ra khí tức đáng sợ.
Ba trăm con tam đầu lang kỵ, bày trận ở phía trước.
Tướng lĩnh dẫn đầu là một Man nhân trẻ tuổi xa lạ, người này hiển nhiên là tâm phúc của Man Hậu.
Mạnh Hạnh Tiên nhìn về nơi xa xa, ánh mắt nhìn lướt qua, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ của Lý Nguyên, rồi lập tức trở lại trên người Man Vương, sau đó hỏi: "Phu quân, vì sao đến đây?"
Man Vương nói: "Ta không phụ nàng, vì sao nàng cứ nhất định phải phụ ta?"
Mạnh Hạnh Tiên nói: "Man Vương nhập mộ, há có thể đùa giỡn?
Nha mẫu không cho phép thiếp lấy đàn sói hộ tống chàng tiến mộ địa, nhưng thiếp đang chờ đợi.
Đây cũng coi như là ta phụ chàng sao?"
Man Vương thở dài một tiếng, nói: "Giả dối như thế thì có ý nghĩa gì? Mục đích của nàng, người ngoài có ai không biết sao?"
Ánh mắt y đảo qua, cuối cùng vẫn hỏi: "Diệt Nhi đâu?"
Mạnh Hạnh Tiên cười nói: "Chàng cuối cùng vẫn nhớ rõ chàng có con trai sao."