Chương 743 Đao vô địch thủ, Man Vương chung khúc (4)
Man Vương sửng sốt nói: "Nó cũng là con trai của nàng."
Mạnh Hạnh Tiên cười khanh khách lên.
Nhưng chỉ cười như vậy, Man Vương cũng biến sắc, y lớn tiếng nói: "Nàng còn có tình cảm hay không?"
Mạnh Hạnh Tiên ôn nhu nói: "Nếu bàn về tuyệt tình, cũng là phu quân càng tuyệt tình nhỉ?
Chỉ yêu cầu một chút như vậy, cũng không chịu đáp ứng thiếp thân...
Nha mẫu nguyện ý liều mạng cứu chàng từ trên chiến trường, tỷ đệ các người tình cảm sâu đậm vô cùng, cho nên chàng nguyện tin nàng ấy mà không tin thiếp, chính là không nguyện ý để thiếp lấy đàn sói bảo vệ chàng đi vào, lại nhìn chàng một lần cuối cùng?
Phu quân, lòng chàng thật ác độc."
Man Vương ăn nói vụng về, thật sự nói không lại Man Hậu, chỉ tức giận ho khan liên tục, giơ tay chỉ ả nói: "Diệt Nhi cũng là con trai của nàng!"
Mạnh Hạnh Tiên nói: "Vậy nếu như chàng yêu thiếp thân, cũng không hy vọng con trai của thiếp thân gặp chuyện gì chứ?"
Man Vương ho khan kịch liệt, đưa tay che môi, lòng bàn tay dính đầy máu tươi.
Mạnh Hạnh Tiên nghiêng đầu cười nói: "Phu quân, mau nói với cô tử đi."
Dứt lời, ả lại sâu kín thở dài nói: "Cô tử mặc dù lợi hại, nhưng cô tử chỉ còn lại một cái Thiên Hồn, mà ba trăm con tam đầu lang kỵ bên phía thiếp thân vốn dự định làm vũ khí bí mật trợ giúp chàng, nhưng không ngờ lại dùng ở chỗ này.
Thứ lỗi cho ta nói thẳng, cô tử nếu muốn mạnh mẽ xuất thủ, chỉ có thể chết.
Phu quân, chàng cũng không muốn Diệt Nhi mất đi một phụ tá cường giả Thiên Hồn ha?"
Hai tay ả giang ra, dịu dàng nói: "Hơn nữa, thiếp thân đã ở đây, chàng muốn tiến vào mộ địa như thế nào đây?"
Dứt lời, ả ngẩng đầu, phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Cộc...
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng cắt ngang tiếng cười của ả.
Mạnh Hạnh Tiên nhìn lại, phát hiện ra là nam tử xa lạ bên người Man Vương, ả nhíu mày, hỏi: "Ngươi là ai?"
Lý Nguyên nói: "Một người bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng ngươi."
Mạnh Hạnh Tiên quét mắt nhìn Man Vương, đã thấy Man Vương lộ ra vẻ khẩn trương, ả đột nhiên thúc ngựa lui ra phía sau, phất phất tay.
Ba trăm con tam đầu lang kỵ hiểu ý, giơ thương tiến lên.
Tên Man tử trẻ tuổi cầm đầu giơ trường thương lên, lập tức khí thế hợp nhất lại, ở trong hư không hiện ra một đạo hư ảnh khổng lồ hơn ba mươi trượng, từ trên cao nhìn xuống quan sát những kẻ dám can đảm tiến lên, dám cuồng ngôn.
Mạnh Hạnh Tiên mỉm cười, nhìn Man Vương, đọc ra lo lắng cùng sầu lo từ trong mắt Man Vương, ả thản nhiên nói: "Giết hắn."
Bất luận người này là ai, cùng Man Vương có quan hệ như thế nào.
Ở chỗ này, ả không tin còn có người có thể ngang hàng với quân trận ba trăm lang kỵ này!
Tam đầu lang kỵ, đều là tứ phẩm, là con át chủ bài của ả!
Các chiến binh trên lang kỵ cũng là những người nổi bật trong ngũ phẩm.
Nói thẳng ra thì đội ngũ của ả cho dù là đối đầu với U kỵ của Liên giáo làm loạn thiên hạ năm đó, cũng chưa chắc sẽ rơi vào thế hạ phong.
Đây là một đội quân tinh nhuệ vô địch.
Mạnh Hạnh Tiên vừa dứt lời, ba trăm cự ảnh do lang kỵ hóa thành đã xuất thương.
Một thương này, ẩn chứa lực lượng bạo liệt kinh khủng.
Lý Nguyên yên tĩnh nhìn, có thể nhìn ra vài phần bóng dáng 《Cửu Dương Chân Kinh》 từ trong pháp môn xuất thương.
Công pháp này là do hắn thiết kế cho bọn Băng man, bây giờ lại bị Băng man dung nhập quân trận đối phó với hắn.
Thế nhưng mà a...
Thật nực cười làm sao.
Chỉ là phế vật với chiến lực khoảng ba mươi lăm vạn, làm sao dám làm càn ở trước mặt hắn?
Hắn ngẩng đầu đứng yên, chưa từng động đậy, nhưng những cột băng u lam xung quanh từ trên trời rơi xuống lại bắt đầu tan chảy, ngọn lửa trắng khô đột ngột xuất hiện tại nơi không nên bị thiêu đốt, kim thân khổng lồ thoát ra ngoài từ trong thân thể như con sâu cái kiến.
Kim thân tiến lên một bước, đã cao hơn ba mươi trượng, ngang bằng với bóng cự nhân của toàn bộ quân trận trước mặt.
Một bước nữa, đã là sáu bảy mươi trượng.
Lại thêm một bước, đó là kim thân trăm trượng.
Kim thân cự nhân chém một đao về phía trước.
Một đao này là Đại Nguyệt đao viên mãn của Lý Nguyên, một đao này như chém đứt không gian, lực phá hủy cực lớn kéo tất cả lao về phía hắn xuất đao.
Gió mạnh gào thét, tiếng ô ô, bông tuyết lượn vòng lại tan chảy, lang kỵ cản đường xung quanh đều bay lên trời, rồi lại bốc cháy giữa không trung.
Mà cự ảnh quân trận cao hơn ba mươi trượng kia lại càng yếu ớt như bã đậu, trực tiếp bị nghiền nát trước một đao tàn khốc này.
Nhưng tứ phẩm chung quy vẫn chỉ là tứ phẩm, còn tam đầu cự lang vẫn đứng vững trên mặt đất trong gió lửa gào thét, chúng nó đủ cường đại, cường đại đến mức sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy cùng một chỗ với đám tạp binh bên cạnh.
Nhưng cũng chỉ như vậy.
Một cái chớp mắt tiếp theo...
Xoát!!
Một đao chói lóa, rực rỡ, xuyên thấu, khiến linh hồn mỗi người đều run rẩy từ trên trời rơi xuống, đem lang kỵ trước mặt có thể so với U kỵ cuốn vào trong biển lửa ánh sáng.
Chưa bao lâu, tan thành mây khói.
Vô luận là quân trận hay là đoàn quân, đều không còn nữa.
Nhưng mà một đao này, lực lượng khống chế vô cùng tốt.
Chỉ là phá hủy lang kỵ, lại không có giết chết Mạnh Hạnh Tiên sau lang kỵ.
Đao cùng lửa, từ chóp mũi của ả chém xuống, khiến cho Man Hậu vừa rồi còn cười to trợn mắt há hốc mồm, thân thể phát lạnh.
Kim thân cự nhân biến mất, nam nhân hơi mập bình thường không có gì lạ đứng thẳng ở đằng xa, sau đó đưa tay đỡ Man Vương từ trên lưng sói bạc xuống, nói: "Cùng trưởng tỷ của con đi đi, không cần lo lắng hậu sự, cũng không cần lo lắng cho nhi tử của con."
Man Vương gật gật đầu.
Y đi hai bước, xoay người, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu ba cái thật to, từ bên ngoài chỉ nhìn thấy y đang dập đầu với Chân Viêm Tuyết, nhưng trên thực tế Lý Nguyên cũng đang ở chỗ y dập đầu.
Sau đó, y đứng dậy, ngẩng đầu cất bước rời đi.
Y muốn đến Thần Linh mộ địa ngủ say.
Bất kể trước khi ngủ y gặp phải chuyện gì, sau khi tỉnh y sẽ nhận được tân sinh, sau đó đi theo cha!
Y đi qua bên cạnh Mạnh Hạnh Tiên.
Mạnh Hạnh Tiên lúc này mới có chút phản ứng, run giọng hỏi: "Hắn là ai?"
Man Vương chỉ cười nhạt một tiếng, lướt ngang qua nhau.
Y đi vào mê cung của Thần Linh mộ địa, xa xa có đàn quạ đón chào.
Lý Nguyên đưa mắt nhìn Man Vương đi vào, sau đó leo lên sói, xoay người rời đi, Chân Viêm Tuyết một đường đi theo hắn, dần dần đi xa.
Thẳng đến bóng dáng hai người đều nhìn không thấy, Mạnh Hạnh Tiên mới suy sụp quỳ rạp xuống đất, lẩm bẩm nói: "Khô Hỏa... Thiên Hồn khống chế hoàn mỹ... Thời đại này làm sao có thể còn có loại tồn tại này?"
Ả cắn răng một cái, nhìn thấy một lang kỵ xa xa, đột nhiên vẫy tay.
Lang kỵ kia nơm nớp lo sợ đi lên.
Mạnh Hạnh Tiên đuổi lang kỵ xuống, lại trở mình leo lên, sau đó giục sói đuổi theo.