Chương 818 Quỷ môn (2)
Mà phía sau, một gã nam tu tựa hồ đã bình tĩnh lại, lúc này trong mắt lộ vẻ ác độc, cung kính nói với chưởng môn Hỏa Huyền Môn: "Sư phụ, người này lợi hại như thế, nhưng cuối cùng cũng có khuyết điểm, chúng ta có muốn hay không..."
Chưởng môn Hỏa Huyền Môn nhíu mày nói: "Muốn cái gì?"
Nam tu nhẹ giọng nói: "Bắt người nhà Lý Nguyên..."
Lời còn chưa dứt, chưởng môn Hỏa Huyền Môn hừ lạnh một tiếng: "Làm càn! Bình An trưởng lão chính là trưởng lão của Thái Huyền Tông, Lý tiền bối chính là phụ thân của Bình An trưởng lão, đây cũng là trưởng bối của ngươi, há có thể nói như thế?!"
Tên nam tu kia ngơ ngác.
"Lùi lại! Mau bế quan tu luyện!" Chưởng môn Hỏa Huyền Môn giận dữ mắng một tiếng, sau đó khoanh tay đứng lên, nhanh chóng bay về phía xa, đáp xuống một đỉnh núi không người, lúc này mới từ trong tay áo móc ra một khối ngọc hình hạc.
Đây là một pháp khí truyền âm, tên là "Song Hạc Ngọc".
Ngày thường, hai con hạc đối diện nhau, cúi đầu uống nước.
Nếu chúng tách ra, thì có thể rót huyết khí vào, thông qua một viên ngọc trong đó nói chuyện với người nắm giữ viên ngọc khác.
Chưởng môn Hỏa Huyền Môn lập tức rót vào một luồng huyết khí, yêu cầu những đệ tử tâm phúc bên kia nhanh chóng rút lui, đồng thời tiêu hủy hết dấu vết mê trận.
Gã chờ một lát...
Lại chốc lát...
Nhưng trước sau vẫn không có động tĩnh.
Mặt chưởng môn Hỏa Huyền Môn lập tức đen lại, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết khẳng định đã xảy ra chuyện.
Thật trùng hợp, sao lại là hôm nay?
Hôm qua, gã mới liên lạc với những đệ tử tâm phúc kia, khi đó mọi chuyện vẫn bình thường...
Không nên a, gã đã cân nhắc qua chuyện phát sinh ngoài ý muốn, coi như "Kịch giả thành thật, đám yêu thú đột nhiên xuất hiện, chặn giết người, sau đó vẫn dựa vào Thái Huyền Tông bọn họ", cho nên khi gã phái những đệ tử tâm phúc ra ngoài cũng đã an bài đường lui, thậm chí cho những đệ tử tâm phúc kia không ít bảo vật.
Trong số những đệ tử tâm phúc thân truyền mà gã phái ra có hai người tam phẩm, sáu người tứ phẩm, đệ tử tam phẩm cầm đầu nhóm người này là người thành thục ổn trọng, tuyệt đối sẽ không gây chuyện sinh sự.
Dù sao, gã chỉ là muốn vây khốn Mị Ma, mà không phải muốn thương tổn Mị Ma.
Nhưng bây giờ... vì sao còn có thể xảy ra chuyện?
Chưởng môn Hỏa Huyền Môn nắm bắt rất rõ ràng thế cục trên đại lục này, nhưng lúc này gã đã không dám nghĩ đến hậu quả.
Nếu thê tử của Lý Nguyên xảy ra chuyện, không nói đến chuyện bị giết, chỉ cần bị cẩu vật nào không có mắt chạm vào, thì Lý Nguyên hiển nhiên là muốn đại khai sát giới, đến lúc đó... Gã chỉ có thể vứt bỏ mọi thứ nhanh chóng chạy trốn.
Chưởng môn Hỏa Huyền Môn vỗ mạnh mu bàn tay, thấp giọng cả giận nói: "Sao có thể xảy ra chuyện này? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?!"
Thân hình gã nhanh như chớp, nhanh chóng lướt đi về phương xa, trong lòng lo lắng nói: "Đừng có xảy ra chuyện gì a! Mị Ma, ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện a!"
Mang tâm tư như thế, sau khi chưởng môn Hỏa Huyền Môn bay về phía trước hơn mười dặm, ngọc hình hạc trong ngực gã đột nhiên sáng lên.
Chưởng môn Hỏa Huyền Môn vội vàng móc ra ngọc hình hạc.
Giọng nói trầm ổn của một nữ tu truyền đến từ trong ngọc: "Sư phụ, người tìm con?"
Chưởng môn Hỏa Huyền Môn vội vàng đưa ngọc hình hạc đến bên miệng, dồn dập hỏi: "Hồng Anh, Mị Ma có khỏe không?"
Nữ tu được gọi là Hồng Anh kia thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta gặp phải đám yêu tu kia tập kích, vốn chưa phân định thắng thua, may mà một đám đao tu vừa vặn đi ngang qua giúp chúng ta. Ngoại ra, Mị Ma kia tựa hồ cũng có át chủ bài."
Chưởng môn Hỏa Huyền Môn:
Gã vừa mừng vừa lo.
Mừng là Mị Ma không có việc gì.
Lo chính là Hồng Anh cư nhiên bị người ta nhìn thấy.
"Đao tu ở đâu ra?" Chưởng môn Hỏa Huyền Môn trầm giọng hỏi, gã đã quyết định đi diệt khẩu đám đao tu kia.
Ngọc bội truyền đến thanh âm: "Hình như là Vấn Đao Cung của Trung Thổ."
Ầm!
Trong đầu chưởng môn Hỏa Huyền Môn như có sét đánh xẹt qua.
Gã tâm niệm như chớp, lặng yên từ bỏ ý định diệt khẩu, đồng thời lại cảm thấy chuyện này đều là an bài của Lý Nguyên, nếu không vì sao đám đao tu kia lại đúng lúc xuất hiện ở vị trí chính xác như vậy?
Chưởng môn Hỏa Huyền Môn hơi suy nghĩ, lại truyền âm nói: "Hồng Anh, hiện tại ngươi có thể tạo ra ảo cảnh rằng Mị Ma bị yêu thú vây khốn, mà ngươi vô tình phát hiện, sau đó cùng yêu thú xảy ra xung đột không?"
Bên kia ngọc bội: "Hả?"
Chưởng môn Hỏa Huyền Môn trầm giọng nói: "Nghe ta nói, Lý Nguyên... Lực lượng của hắn đã vượt xa tưởng tượng ban đầu của ta.
Hắn là kẻ bất khả chiến bại ở tận thế này, không ai có thể chọc tới hắn.
Cho nên, chúng ta nhất định phải tạo ra ảo cảnh này. Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Không khí trở nên yên tĩnh.
Bên kia ngọc bội truyền đến thanh âm của nữ tu: "Con hiểu rồi. Sư phụ yên tâm, con có thể làm được."
"Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan, toàn bộ dựa vào ngươi."
Chưởng môn Hỏa Huyền Môn nắm chặt ngọc bội....
Lý Nguyên ngồi im trên xe ngựa.
Một con quạ đen nhỏ đậu trên đầu vai hắn, nhẹ giọng ghé vào bên tai hắn nói: "Sương mù tản đi, có nhóm đao tu và đệ tử Thái Huyền Tông xuất hiện, trên mặt đất còn có rất nhiều thi thể yêu thú.
Thoạt nhìn, Tứ nương và Ngũ nương chính là bị yêu thú vây khốn, sau đó lại được đệ tử Thái Huyền Tông cùng với nhóm đao tu cứu.
Chỉ có điều, dường như nhóm đao tu không phải cùng một bọn với đệ tử Thái Huyền Tông, bọn họ là đệ tử Vấn Đao Cung từ Trung Thổ tới đây."
Lý Nguyên im lặng lắng nghe.
Thực tế, sau khi Lý Bình An rời đi, Thiên Hồn Tiểu Thánh vẫn ở cùng Thôi Hoa Âm.
Lần này bị nhốt, Thiên Hồn Tiểu Thánh cũng không ra tay, nếu thực sự có chuyện, nó cũng có thể dùng năng lực "Thụ mỗ mỗ" của mình giấu Thôi Hoa Âm và các nàng xuống đất.
"Đây có phải là Thái Huyền Tông đã biểu lộ thái độ?" Quạ đen nhỏ hỏi.
Lý Nguyên đáp: "Chỉ có thể nói Hỏa Huyền Môn và Thổ Huyền Môn bắt đầu phát ra thiện ý.
Bọn họ chung quy giống như ta nghĩ, không phải phế vật.
Sống mấy ngàn năm, quả nhiên có thể cân nhắc lợi hại, đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Nếu là quá khứ, bọn họ có lẽ sẽ liều mạng, dù sao một núi không thể có hai hổ.
Nhưng lúc này, tận thế sắp đến, bọn họ lại lựa chọn hợp tác.
Mà không như đám tiểu tử kia khí huyết dâng cao lên đầu, bất chấp tất cả, liều chết với ngươi, không liều đến cá chết lưới rách không chịu bỏ qua.
Nếu bọn họ ngay cả điểm này cũng khống chế không tốt, thì không thể ngồi được vị trí hiện tại. Mà ta, cũng sẽ lập tức quay đầu giết chết bọn họ.
Chẳng qua đao tu Vấn Đao Cung xuất hiện, làm ta có chút ngoài ý muốn. Xem ra trong đám đệ tử của ta, vẫn có một ít thiên tài."